Ba tôi là giáo viên. Tôi tự nhận thấy ba là người hiền lành và nhân từ. Dù khi ba còn sống hay đã mất, tôi chưa từng nghe bất cứ điều tiếng gì về ba, trừ tật ông nghiện rượu.
Tôi gần gũi với ba hơn mẹ. Dù ông triền miên trong những cơn say, nhưng mỗi lần tỉnh táo, ba con có cơ hội ngồi với nhau thì ông lại là người chỉ bảo tôi về cách đối nhân xử thế ở đời nhiều nhất. Và khi có chuyện gì quan trọng tôi cũng đều hỏi ý kiến ba…
Ba từng nói với tôi thế này, khi con gặp ai đó cần giúp đỡ thì hãy vô tư mà giúp họ. Đừng trông mong người ấy sẽ trả ơn con trực tiếp. Rồi trong cuộc sống, khi con gặp khó khăn thì tự sẽ có người khác giúp mình… và tôi sống theo lời ba dặn như thế. Tôi tin vào sự Cho - Nhận ở đời.
Sau ngày ba tôi mất, em trai tôi xin việc ở cơ quan nhà nước tại tỉnh nhà. Cô giám đốc nhận em tôi vào làm việc và nói: bởi ba cháu hồi còn sống là người rất chân thành và tử tế, cô rất quý ba cháu nên dù ba cháu không còn nhưng sự quý trọng ấy cô vẫn giữ và giúp cháu có công việc này.
Đây là bài học lớn có tác động rất nhiều đến quan điểm sống của tôi. Hẳn ba tôi không bao giờ biết được rằng sự tử tế của ông đã để lại phúc đức cho con mình như thế… và bây giờ tôi cũng lựa chọn cách sống như ba. Bởi sau cùng, thứ giá trị chúng ta để cho người ở lại là những ký ức về mình.
…
Ba tôi chẳng bao giờ vun vén gì cho bản thân. Đồng lương cán bộ nhà nước còm cõi ba chắt chiu dành nuôi 2 đứa con ăn học đàng hoàng. Hồi còn nhỏ, cứ thấy ba hay mua thủ lợn về ninh nhừ lên rồi róc thịt ra đĩa để ăn, rồi xương và nước xương dành để nấu canh. Có hôm thì ba lại nấu cháo thủ lợn. Cái món ăn huyền thoại ấy tôi ăn đến phát chán mà vẫn thấy ba ăn miệt mài. Sau này tôi mới nhận ra đó là thứ rất rẻ mà ba mua được mà lại có thể nấu được nhiều món cho cả nhà.
Tôi vẫn nhớ ba hay mua chịu tiền thịt ở các quán trong chợ. Cứ đến dịp tết là chủ nợ lại đến tận nhà đòi. Có lúc tôi thấy ba đi trốn và tôi phải nói dối ba không ở nhà…
Những lần ngồi nhớ lại những chuyện như thế tôi lại khóc… tôi cũng chẳng thể gọi tên cảm xúc của mình là gì. Chỉ thấy thương cho 1 kiếp người và thấy nhớ ba.
Ngày ba mất trời tháng 6 cũng nắng như đổ lửa và oi ả thế này. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt và cái với tay cầu cứu sự sống trước khi ba lìa dương thế. Nó ám ảnh tôi về sự mong manh của một đời người… chỉ những người thân yêu chứng kiến sự ra đi của người mình yêu thương mới có thể thấu hiểu được nỗi đau ấy nghẹn ngào thế nào.
Tôi nhớ mình không bao giờ nói được những lời yêu thương dành cho ba khi ông còn sống. Những năm tháng mới ra trường còn bươn chải mưu sinh cũng chưa thể đáp hiếu. Ba tôi cứ sống hy sinh hết cho con cái rồi khi đi tức tưởi bởi căn bệnh ung thư…
...
Bây giờ thì chị em tôi có cuộc sống dễ dàng hơn nhưng ba lại chẳng còn để làm gì đó cho ông.
Tôi đã thôi không còn nghĩ về những gì tiêu cực mà tuổi thơ đã trải qua với một người cha như thế. Sau này tôi cũng đã nhận ra, đó là hành trình cuộc đời mà ông phải đi qua và tôi cũng đã lựa chọn là con của ông để tôi có những trải nghiệm sống của mình. Thứ lớn lao và giá trị nhất là tình yêu thương mà ba đã dành cho chị em tôi theo cách tốt nhất mà ông có thể làm.
Tôi để lại trong mình lòng biết ơn vì ông đã cho tôi sự sống này. Tôi biết ơn vì ông đã dạy cho tôi những bài học cuộc đời để tôi đi tiếp hành trình của mình dù không có ông ở bên.
Tôi đã chẳng thể báo hiếu khi ông còn sống nên tôi chỉ có thể cầu cho ông được siêu sinh tịnh độ. Và 10 năm trôi qua, biết đâu đó linh hồn ông đã đầu thai vào ai đó ở kiếp này mà nếu tiếp tục có nhân duyên tôi sẽ được gặp lại phân mảnh linh hồn nào đó của ông trong 1 người nào đó tôi gặp trên đường đời!
Ba để lại ký ức đẹp trong trí nhớ của con.
Con yêu ba!