Cảnh tượng thường thấy ở nhà anh Nam chị Thương là anh to tiếng mắng mỏ chị xơi xơi, còn chị cúi đầu, cụp mắt, yên lặng lắng nghe anh nói có khi tới cả nửa tiếng, sau đó lại lặng lẽ đi làm việc của mình. Bất cứ điều gì, từ việc nhỏ như con kiến, tới to như con bò anh Nam cũng có thể mắng vợ được. Chả mấy khi thấy anh tươi cười, dịu dàng với vợ con, lúc nào cũng đeo bộ mặt cáu kỉnh, và ngậm những lời cằn nhằn thường trực trong miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Bạn bè anh Nam tới nhà chơi, anh càng ra oai với vợ ác. Khiến cho mấy chiến hữu của anh cứ gọi là lác mắt mà phục anh sát đất. Thì đấy, chúng nó làm sao có uy với vợ được như anh! Đố thằng nào nói mà vợ vâng lời răm rắp, mắng mà vợ chỉ im ỉm nghe đấy! Anh ở nhà phải nói là thét ra lửa, chẳng khác gì vương tướng. Mấy thằng bạn anh có mà đùm cơm nắm tới tôn anh làm sư phụ, học hỏi anh dài dài!
Thậm chí bạn bè, người quen của chị Thương tới nhà chơi, anh Nam cũng không tha thể hiện mình. Chính vì thế mà tin đồn chị có một lão chồng hung dữ, ghê gớm, rất giỏi bắt nạt vợ lan truyền khắp nơi. Không ít người chép miệng thở dài với chị: “Sao lại để nó đối xử như thế chứ?”. Nhưng chị Thương chỉ cười trừ. Phần là tính chị xưa nay hiền, nào có quen to tiếng đốp chát lại ai, nhất là người đó lại là chồng mình. Hai là chị cũng nghĩ, thôi thì vợ chồng đi đâu mà thiệt, để cho anh lên nước chút có sao. Những lúc vợ chồng mâu thuẫn, chẳng phải các cụ vẫn khuyên nên một điều nhịn chín điều lành, cơm sôi nhỏ lửa đấy sao. Chị là chị đã áp dụng triệt để phương châm ấy. Thêm vào đó, chị với anh Nam kết hôn đã 7 năm, 7 năm nay toàn chị là người nhịn anh, lâu dần giờ thành ra cũng… quen!
Ấy thế nhưng, một ngày, những người quen của 2 vợ chồng anh chị tới nhà chơi, thì ai ấy cũng đều cảm thấy có gì đó khang khác. Mãi sau thì cũng phát hiện ra, thì ra là thiếu tiếng quát nạt, hạch sách, mắng mỏ vợ của anh Nam. Thay vào đó, anh còn một điều “anh”, hai điều “em” với vợ, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng! Khỏi phải nói mọi người sốc đến thế nào. Ai cũng thắc mắc, phải chăng chị cho anh uống thần dược gì mà chữa được căn bệnh cố hữu đấy của anh!
Hỏi chị, thì chị bật cười khanh khách, sau đó liền thuật lại nguồn cơn sự tình. Số là, hôm đó chị đưa mẹ đẻ đi bệnh viện, sắp xếp cho bà nhập viện xong xuôi, về nhà cũng đã tối muộn. Tay xách túm đồ ăn cho bữa tối, vừa thò mặt vào nhà thì một chiếc chén đã đậu ngay xuống sàn trước mặt chị, vỡ tan tành. Anh Nam đang ngồi chễm chệ trên sofa, như quan tòa chuẩn bị phán tội phạm!
Tiếp đó anh lên lớp cho chị một bài về đức hạnh của một người vợ, rằng sao chị dám để cho chồng con bị đói, la cà vớ vẩn tối muộn mới mò về nhà. Nhiều lắm những từ ngữ khó nghe anh chụp mũ cho chị, cái giọng điệu như muốn hét lên của anh cũng chói tai vô cùng. Nhưng chị cố nhịn, lầm lũi vào bếp nấu cơm. Anh vẫn không tha, theo chị vào tận bếp xỉ vả tiếp. Anh còn bảo chị sao không đi hẳn đi, vác xác về làm gì nữa, chị đi anh lấy vợ mới ngay lập tức, chứ đâu ra cái ngữ vợ đi không biết đường về như chị.
Chị vừa mệt mỏi, vừa đang lo lắng bệnh tình của mẹ trong bệnh viện, lại vấp phải thái độ quá quắt, vô lí đến mức không thể chịu nổi của chồng, trong chị bỗng có một cơn giận muốn bùng nổ. Chị ném mạnh chiếc đĩa đang cầm trên tay xuống sàn nhà, vỡ vụn thành từng mảnh. Rồi trước ánh mắt sững sờ của chồng, chị cao giọng: “Được, anh thích thì li dị đi! Tôi cũng chán ngấy anh rồi. Bao nhiêu năm nay tôi nhịn anh những mong nhà cửa được yên ổn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Anh cứ thế này, thiết nghĩ tôi cũng chẳng thể sống được với anh đến hết đời, thôi vậy giải thoát cho nhau sớm ngày nào tốt ngày đó!”. Nói xong chị chẳng thèm nấu cơm nữa, vào phòng lấy giấy viết luôn đơn li dị, kí sẵn đưa cho chồng rồi dắt con ra ngoài, 2 mẹ con đi ăn phở. Lúc về nhà chị cũng chẳng thèm nói với chồng một tiếng, vào phòng con gái đóng sầm cửa lại.
Sáng hôm sau, trong khi mẹ con chị vẫn còn đang say giấc nồng thì nghe tiếng gõ cửa, rồi giọng anh Nam vang lên: “Em ơi, dậy ăn sáng!”. Chị bật người dậy, còn tưởng mình nằm mơ. Nhưng mở cửa ra, rõ ràng là bộ mặt tươi cười của chồng, không còn nghi ngờ gì nữa. Ôi, chẳng ngờ những lời lẽ nhẹ nhàng này, suốt từ cái hồi 2 người còn yêu nhau, giờ chị mới được nghe lại!
Lúc ngồi ăn sáng, chị vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh. Anh nhìn chị hồi lâu rồi ngập ngừng: “Anh… xin lỗi”. Lòng chị chộn rộn không yên, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên. Lúc dắt xe ra ngoài cổng đi làm, chị mới thở ra một hơi dài. Thực sự nghe lời xin lỗi của anh, trái tim chị đập rộn ràng như hồi xưa nghe lời tỏ tình của anh vậy! Thì ra anh vẫn yêu vợ thương con, chỉ là được chị nhường nhịn nhiều quá thành ra được nước lấn tới mà thôi. Thế mới có chuyện, chị “vùng lên” là anh lại nhũn như con chi chi ngay. Và cũng từ ấy, anh Nam thay đổi hẳn thái độ cư xử với vợ, chẳng còn dám hống hách như xưa nữa!