Con gái à!
Nay nghe con nói qua điện thoại đầy vẻ ấm ức rằng 1 mình con phải ngồi rửa 20 mâm bát, cô dì chú bác các thanh niên "nhà trai" uống trà ăn bánh trên nhà còn con rửa bát cùng nước mắt. Mẹ đã nói ngay: "Bỏ đi con ạ". Không phải mẹ khuyên con bỏ đi sự bực tức, mệt mỏi mà hãy bỏ ngay người đàn ông con vì tiếc công yêu 5 năm mà cố rửa 20 mâm bát... 1 mình. Ra mắt không bao giờ có nghĩa là rửa bát đâu con. Con hãy mạnh dạn là nhóm những cô gái thiết lập lại cụm từ đồng nghĩa đầy tối tăm này.
Mẹ đã đọc bao nhiêu câu chuyện các cô gái tấm tức với đám mâm bát mà người ta giao cho vị khách lần đầu tiên đến nhà để làm quà. Có cô gái cam chịu, có người phản kháng, nhưng con gái mẹ thì tuyệt đối phải biết... đứng dậy ra về.
Con nói: "Con yêu anh ấy, con cũng không muốn hỏng chuyện, con đã 28 tuổi rồi". Người ta bảo lấy chồng là lấy cả nhà chồng không có sai đâu con. Ừ thì nhập gia tùy tục, ừ thì cơm sôi bớt lửa... nhưng con trông đợi gì ở một dòng họ đang tâm đẩy cho một cô gái lần đầu đến nhà 20 mâm bát để họ cười nói rôm rả ở nhà trên. Còn anh người yêu thì bảo: "Gia đình anh có truyền thống như thế, con trai cũng không được ngồi rửa bát cùng đàn bà. Anh mà ngồi xuống rửa bát cùng em mọi người sẽ đánh giá em. Em cố lần này qua cửa, sau này anh sẽ để em thiệt". Con ơi, đàn ông thề hẹn trăm năm, đàn ông nói không bao giờ đổi thay hoặc cả đời không phụ... rồi cũng nuốt lời ngay thôi. Tin gì dăm ba câu hứa hẹn ngây ngô.
Mẹ tiếc con gái thật nhưng mẹ sẽ không xúi dại con từ bỏ hạnh phúc của mình. Nếu họ biết tôn trọng con họ sẽ không bao giờ cho con 1 thử thách rẻ mạt như vậy. Chắc họ cũng chẳng vui nếu bạn trai con về nhà mình lần đầu mẹ đã bảo vào dọn rửa nhà vệ sinh đâu nhỉ? Còn chàng trai có thành ý đưa được con về nhà, nhưng không biết giúp con thoát kiếp osin ngay trong ngày đầu tiên ở ngôi nhà mình. Anh ta thậm chí cũng chẳng thể dẹp bỏ sĩ diện đàn ông để xắn tay áo ngồi rửa bát cùng con. Thì mẹ nói thật con không có cửa nào để hy vọng hạnh phúc về sau.
20 mâm bát là có 120 con người hôm ấy, lý do gì phải là tay con rửa bát? Một đại diện tập đoàn nhà chồng giương mắt nhìn 1 cô gái tự xoay với dư âm 1 bữa tiệc thì chẳng phải họ đã phủ đầu coi con nên chấp nhận phận osin ngay trong ngày đầu tiên bước chân tới nhà họ đó sao? Vậy con có cửa nào nhưng hững ngày sau có thể vùng lên?
Mẹ từ bé luôn dạy con phải biết yêu lao động nhưng không phải là cách để một cô con gái ngày đầu về nhà tự đi dọn dẹp 1 mình 10 mâm bát với nỗi lòng ngổn ngang như thế. Con xem, lúc bạn trai con đến nhà, gia đình mình đã đối xử với cậu ấy như thế nào? Cả buổi cậu ta chỉ việc ngồi trên sofa đó lễ phép mỉm cười. Lúc ăn xong khi cậu ấy không biết cùng con rửa bát mẹ cũng đã có chút đánh giá rồi, nhưng mẹ nghĩ đây là lần đầu, mẹ không để ý. Nhưng đến hôm nay con về kể trong vẻ bực bội nhưng lại đầy cam chịu ấy thì mẹ không yên lòng...
Con gái ơi, con cần biết yêu lao động, biết nhún nhường khi đi ra ngoài, nhưng hãy biết phản ứng trước cái sai. Thậm chí nếu thấy mình đã đi sai đường hãy ngay lập tức tìm đường đi khác. 5 năm, 10 năm và kể cả 30 năm... mà không vui nhất định phải bỏ.
Đàn ông chọn sai có thể chọn lại, chung thủy không phải là 1 đời ôm hận với 1 kẻ không ra gì.
Mẹ không dạy con phải chịu đựng, hy sinh đâu, vì đời mẹ thế là đủ rồi. Mẹ không muốn con phải rơi vào trong 1 ngôi nhà không biết tôn trọng phụ nữ, đặc biệt với 1 nàng dâu tương lai ngày đầu chân ướt, chân ráo đến nhà. Còn chàng trai con yêu cười nói uống trà trên nhà mặc kệ con làm osin trong nhà anh ấy.
Không có gì đáng để tiếc đâu con, cả chàng trai ấy và cả nhà chồng hụt ấy không đáng để con trao thân gửi phận đâu. Mẹ muốn con gái chẳng nóng vội, biết suy nghĩ nhiều chiều và cũng nên biết điều. Nhưng nhất định con vẫn phải luôn nâng giá mình lên. Biết điều rất khác với nhẫn nhịn và không biết giá trị của mình con ạ.
Phụ nữ sức lực vô biên, sự cam chịu cũng là vô tận nhưng 20 mâm bát hôm nay tuyệt đối đừng coi là chuyện nhỏ. Con đã rửa 20 mâm bát và hãy coi đây là 1 buổi lao động công ích, gạt lệ và quay bước ra khỏi chọn lựa sai lầm, người đàn ông sai lầm và nhà chồng tương lai vẽ trước cho con tiền đồ hôn nhân tối như mực.
Hãy cảm ơn buổi ra mắt đó, nhờ có nó mà con hiểu người đàn ông con yêu, cảm ơn người ta đã show ra cho con thấy: "Nơi này không thuộc về mình". 5 năm thì sao chứ, may quá mới chỉ là 5 năm, chứ không phải 50 năm. Thanh xuân là khi lòng mình luôn trẻ trung, phơi phới chứ không phải đếm bằng số Tết đã qua.
Đời con dài, đàn ông còn nhiều, con đừng lo, hãy đợi đến khi nào có chàng trai tốt mới cưới. Còn hôm nay, mỗi ngày độc thân cũng hãy sống cho thật huy hoàng.