Quay lại Dân trí
Dân sinh
  1. Diễn đàn Dân sinh

Tôi không ngờ vì mình làm việc cẩn thận công tâm lại "rước họa" vào thân

Không lẽ chỉ vì lý do quá tầm thường này mà tôi phải chuyển công ty nữa sao?

Nhà tôi nghèo, đông chị em nên học xong lớp 12, tôi không thi đại học mà đi xin việc làm. Bằng cấp thấp, tôi chỉ có thể xin vào làm công nhân ở khu công nghiệp.

Công việc cũng khá vất vả vì tôi làm bên hàng đông lạnh xuất khẩu. Ngoài những quy định chặt chẽ của công ty, tôi còn phải chịu nhiều mệt mỏi khác như luôn ở trong phòng lạnh, phải đứng suốt ngày và thời gian nghỉ ngơi khá eo hẹp.

Nhờ siêng năng, nhiệt tình, tôi được sếp để mắt đến và nâng lên làm kiểm hàng. Thay vì đứng sơ chế lột bỏ vỏ tôm như trước, bây giờ tôi chỉ đứng một chỗ để kiểm tra hàng hóa xem đảm bảo không? Nếu không đảm bảo thì trả hàng về. Mà khâu nào bị trả hàng quá số lượng quy định sẽ bị phạt trừ tiền lương cuối tháng.Tôi cứ nghĩ mình làm công tâm là được, nhưng tôi không ngờ, cũng vì quá cẩn thận và công tâm mà tôi rước họa vào thân.

Trong xưởng tôi làm có một nhóm nữ khá hung dữ. Nhóm người này luôn đi cùng nhau và kết bè kết phái, không ưa ai là đòi đánh hoặc mắng chửi người ta. Tuy bị nhắc nhở nhiều lần nhưng nhóm đó vẫn không thay đổi.

Hôm đó tôi đến kiểm tra vệ sinh cuối buổi ở khu vực nhóm đó làm, mà trưởng nhóm là T, một cô gái nhỏ hơn tôi 2 tuổi, có khuôn mặt đanh đá và khả năng chửi như hát, không vấp chữ nào. Dù biết trước "tiếng tăm" của họ, tôi vẫn quyết làm cho đúng. Tôi không muốn vì sợ mà làm sai để rồi tự mình gánh trách nhiệm.

Vì thấy khu vực họ vệ sinh chưa sạch, tôi nhắc nhở. Không ngờ T lại giận dữ đòi tát tôi vì "nhỏ mà láo". Tôi bực quá, thay vì cho họ cơ hội làm lại, tôi ghi luôn đánh giá vào sổ. Kết quả, tháng đó họ bị trừ 5% lương và bắt ở lại dọn vệ sinh khu xưởng trong một tuần.

Đang kiểm hàng thì bị tạt nước bẩn vào người, tôi hét lên giận dữ nhưng rồi điếng người khi biết lý do - Ảnh 2.

Thấy họ vẫn im lìm, tôi tưởng vậy là xong, chẳng xảy ra chuyện gì nữa vì người sai là họ chứ không phải tôi. (Ảnh minh họa)

Nhiều người nói tôi đụng phải ổ kiến lửa rồi, tôi vẫn kệ. Thấy họ vẫn im lìm, tôi tưởng vậy là xong, chẳng xảy ra chuyện gì nữa vì người sai là họ chứ không phải tôi.

Ấy vậy mà chiều nay, khi đang kiểm hàng, tôi bị dội ngay một xô nước bẩn tanh tưởi vào người. Vì không chuẩn bị tinh thần nên tôi hứng trọn xô nước đó, cả người, tóc tai, mặt mày đều ướt sũng và tanh khủng khiếp.

Giận dữ, tôi hét lên, kêu ai làm thì đứng ra. T bước ra, nghênh ngang, hùng dũng như thể mới làm được việc gì tốt lắm. Cô ta cười ha hả: "Sao? Còn chảnh chọe, bắt chẹt người khác không?".

Thật sự lúc đó tôi mới biết sợ. Chiều đó, tôi phải gọi người nhà đến chở về vì sợ bị chặn đánh. Nhưng tôi không cam tâm. Tôi không sai nhưng tôi cũng không muốn gặp phiền phức. Giờ tôi đứng trước hai lựa chọn, hoặc phải xin lỗi họ để yên ổn làm việc tiếp. Hoặc cứ cứng rắn giữ vững lập trường của mình và rồi có thể gặp rắc rối hoặc phải nghỉ việc. Tôi nên làm gì bây giờ?

(ngocnhu...@gmail.com)