Quay lại Dân trí
Dân Sinh
  1. Diễn đàn Dân sinh

Bên ai Tết này?

 
Trẻ con thì mong áo mới, mong ăn ngon, mong được đi chơi, mong được bao lì xì. Người già mong đứa con xa trở về nhà sum họp, mong được nhận đồng quà tấm bánh từ con cháu, mong được nói với con những lời mình nung nấu cả năm, và trên hết là mong tiếp tục khỏe để sống cùng con cháu. Người trẻ thì mong được du lịch đây đó với người mình thân thương và cùng sở thích, mong trốn cái Tết muôn năm cũ ở quê nhà.
 
Còn bạn thì mong chờ gì vào cái Tết này? Nếu được tự do lựa chọn cách sử dụng cái Tết theo ý riêng của mình, bạn sẽ chọn một cái Tết ra sao?


 
Còn tôi, một phụ nữ đã bước qua tuổi 40, thăng trầm nhiều nỗi, được nhiều mà mất cũng nhiều, thì tôi tự hỏi rằng, mình sẽ bên ai vào Tết này? Tôi nghĩ rằng mình đủ lớn để không cần ăn thật ngon, không cần đi chơi đâu đó thật lạ, thật vui, không cần áo quá đẹp, son phấn quá lộng lẫy nữa rồi. Tôi muốn tự do ngao du trong một tâm hồn đủ lớn, được khám phá một tư tưởng tuyệt vời. Nhưng ai là người đáp ứng được điều đó, và được tôi kề cận Tết này?
 
Nhiều năm qua, tôi đã luôn trải qua những dịp Tết với gia đình mình, quây quần bên tôi là bố mẹ, chồng con, các em. Tôi nghĩ, cái Tết đó giống như Tết của bao người khác mà thôi. Thậm chí lắm khi chúng tôi cũng gắt gỏng nhau khi đồ ăn làm ra không được như ý, trong khâu chuẩn bị món ăn có những trục trặc, hoặc ai đó trong gia đình bỗng dưng lười biếng không muốn cùng chuẩn bị cho Tết. Rồi chúng tôi cũng hồi hộp xiết bao khi sắp tới khắc Giao thừa, chờ đón một điều gì thật lạ, thật lớn lao sắp đến. Chúng tôi cùng chạy lên sân thượng ngóng pháo hoa, chồng tôi bật chai champagne nổ vang và mọi người cùng nâng ly chúc nhau những lời tốt đẹp nhất bên hộp mứt Tết mở và chiếc bánh chưng mới bóc… Để rồi có thể, sau ly champagne ngon mềm môi, tôi bỗng bồi hồi nhận ra rằng, năm mới đã đến rồi, và mình đã bị lừa, chẳng có gì đáng giá, đáng ngạc nhiên xảy đến, chẳng có gì bất ngờ, chẳng có gì xa lạ…
 
 
Cho đến khi chồng tôi qua đời, tôi vẫn có một năm đón Tết với gia đình, như cũ, và cảm giác “bị lừa” khi phút Giao thừa trôi qua vẫn trở lại trong tôi. Đến năm sau, vào thời điểm chuẩn bị cho Tết 2018, tôi đã quyết định có một cái Tết khác, bên những người khác, ở một nơi khác.
 
Tôi một mình bay tới châu Âu, đi lướt qua Czech, Đức, Bỉ, Italia, tới khu trung tâm để ném mình vào không khí hội hè tết nhất. Tôi có nhìn thấy sự xa hoa, lộng lẫy và giàu có trong những hội chợ đón năm mới, trong các trung tâm sầm uất bậc nhất của châu Âu, tôi cũng đắm mình trong những cảm xúc của tâm hồn châu Âu chờ đợi một điều gì đó, khá mơ hồ.
 
Và rồi tôi dạt về một vùng rừng thưa của Bỉ, ở trong một ngôi nhà khiêm nhường nơi góc rừng, cùng người em sống tha hương và gia đình em chuẩn bị đón năm mới. Nói là chuẩn bị, nhưng hầu như chúng tôi chẳng làm gì cả. Em gái tôi chỉ đi qua hai siêu thị, một chợ ngoài trời cuối tuần, xếp đầy tủ lạnh thức ăn tích trữ cho mấy ngày Tết, bởi những hôm đó siêu thị sẽ đóng cửa. Tôi nhận ra rằng, Tết ở nơi này lặng lẽ hơn. Tôi thấy mình thật chơi vơi, tôi không chờ đợi điều gì nữa cả. Tôi dường như trơ ra, mặc kệ Tết sẽ đến bằng bất cứ cách nào.
 
Vào đêm đón mừng năm mới, chúng tôi nhận lời tới dự tiệc Tết tại một nhà hàng châu Á do gia đình chị Tracey mời. Em rể tôi đau bụng nên không tới dự tiệc, và chúng tôi vẫn đi. Bữa tiệc nhiều thức ăn ngon, đồ uống tuyệt vời, trong một nhà hàng hơi vắng khách, ngoài trời thì mưa lẫn tuyết rơi âm thầm, và chúng tôi thì trò chuyện cởi mở, mà hầu hết là hồi tưởng về Tết ngày xưa. Tại sao chúng tôi vẫn không có gì thật sự lớn lao hôm nay? Ngày xưa thì chúng tôi có gì hơn chứ? Chúng tôi đã đánh mất những gì? Bỏ rơi câu chuyện, tôi liếc nhìn lũ trẻ của em gái tôi và Tracey, chúng là những đứa trẻ mang hai dòng máu: Việt Nam – Bỉ và Singapore – Bỉ. Chúng vừa ăn, vừa vung vãi thức ăn ra bàn, xuống đất, vừa đùa nghịch với nhau hết mình. Chính lũ trẻ đang dành hết mình cho nhau, cho chính mình, ngay lúc này.
 
 
Tôi chợt nhận ra điều ấy, và cầm ly của mình, đứng lên, cụng ly với từng người, em gái tôi, chị Tracey, anh Thomas, các con nhỏ, ôm họ và nói chúc mừng năm mới!
 
Trên đường từ nhà hàng trở về nhà, trời vẫn mưa xen tuyết rơi âm thầm. Em gái tôi lái xe vun vút trên đường vắng. Nhưng rồi năm mới ào đến giữa đường. Chúng tôi thấy điều đó qua những bông pháo hoa nở bung trên bầu trời đêm nước Bỉ. Em gái tôi lập tức dừng xe bên đường, chúng tôi mở cửa xe, đón các con ra ngoài để chào năm mới. Tụi trẻ trầm trồ ngắm pháo hoa, còn hai chị em tôi im lặng, cảm nhận thời gian đi qua mình. Tôi không mong chờ một điều gì quá lớn lao nữa, và có lẽ vì thế, nên tôi cũng không còn thấy mình bị lừa bởi khắc thời gian đặc biệt qua năm mới.
 
Bởi mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng là tôi, bạn sẽ bên ai Tết này?
 

Kiều Bích Hậu/GĐTE

Tin liên quan
Hà Nam: Giảm nghèo đa chiều bền vững

Hà Nam: Giảm nghèo đa chiều bền vững

Trong giai đoạn 2021–2025, Hà Nam đã dành trên 500 tỷ đồng thực hiện mục tiêu quốc gia giảm nghèo bền vững. Phấn đấu cuối năm 2025, tỷ lệ hộ nghèo...