Quay lại Dân trí
Dân sinh
  1. Diễn đàn Dân sinh

Bí mật cuộc hôn nhân 2 năm không tình dục của nữ bác sĩ

Ít ai biết, cuộc hôn nhân 2 năm của tôi chỉ là một bản hợp đồng, không tình dục, không tình yêu. Thế nhưng, khi sắp chấm dứt bản hợp đồng đó, lòng tôi lại hoang mang.

Tôi 32 tuổi, làm bác sĩ trong bệnh viện sản tư nhân. Cách đây 2 năm, tôi lên xe hoa với chính người bạn thân của mình. Giờ tôi đang mang bầu 6 tháng.

Nếu không nói ra, mọi người vẫn nghĩ gia đình tôi sống vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng, chỉ người trong cuộc mới hiểu đó là một bản hợp đồng.

Năm 21 tuổi khi đang học đại học, tôi từng yêu một người đàn ông hơn tôi 30 tuổi. Anh ly hôn vợ, một mình kiếm tiền lo cho 2 con gái du học ở Mỹ.

Ban đầu, tôi nghĩ anh từng trải, đi qua sóng gió hôn nhân sẽ biết trân trọng cuộc sống hơn nên tôi bỏ mặc lời khuyên can của bố mẹ, chuyển đến sống với anh không hôn thú. Khi chung sống, anh mới lộ bản chất là kẻ vũ phu, độc đoán và gia trưởng.

Nhiều đêm tôi phải khóc thầm vì thói ghen tuông vô lối và sự ích kỷ của anh. Tuy vậy, tôi vẫn nín nhịn, không dám rời đi, tôi sợ bố mẹ biết sẽ càng trách móc.

Sau một năm chung sống, tôi cay đắng phát hiện anh cặp với người phụ nữ định cư bên Mỹ, làm nghề nails. Người này trước đây cùng quê anh. Hai người qua lại với nhau khoảng 10 năm, từ khi anh chưa ly hôn vợ cũ. Thi thoảng, anh sang thăm con hoặc chị về nước cuối năm, hai người mới gặp nhau.

Việc anh đưa tôi về ở chỉ nhằm mục đích có người phục vụ cơm nước, việc nhà và cả khoản giường chiếu. Hai lần tôi dính bầu, anh đều ngọt nhạt, khuyên tôi phá thai. Tôi ngu dại bỏ đi giọt máu của mình vì tin vào lời anh nói: "Đợi con anh học xong, mình làm đám cưới rồi sinh con chưa muộn. Từ lâu, anh xác định em là vợ rồi".

Sau khi phát hiện ra chân tướng sự việc, biết bị anh lừa dối, tôi chia tay nhưng bị suy sụp, mất nhiều năm mới thoát ra được khỏi nỗi đau quá khứ.

Tốt nghiệp đại học, tôi về bệnh viện tư nhân công tác. Huy - bạn thân của tôi là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện, đã giúp đỡ, động viên tôi vượt qua cú sốc.

Dù đã lấy lại tinh thần, sống vui vẻ nhưng vết thương trong tim năm xưa vẫn hiển hiện, tôi từ chối mọi lời yêu đương, xác định không lấy chồng mà làm mẹ đơn thân bằng cách xin tinh trùng từ ngân hàng lưu trữ, làm thụ tinh ống nghiệm.

Tuy nhiên, ý định này của tôi bị bố mẹ phản đối kịch liệt. Hai người đều trong quân đội, tính cách cổ hủ. Việc con gái không lấy chồng mà làm mẹ đơn thân là điều khó chấp nhận với ông bà.

Giữa lúc căng thẳng với gia đình, Huy bất ngờ hứa sẽ giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Người bạn này nói, cả hai sẽ hợp đồng, làm một đám cưới, đăng ký kết hôn, đợi tôi làm thụ tinh ống nghiệm, sinh con xong, sẽ tuyên bố chia tay. Như vậy, bố mẹ tôi không có cớ phản đối hay trách cứ gì. Đám cưới diễn ra nhanh chóng.

Để che mắt bố mẹ, tôi thuê căn hộ chung cư ở riêng. Khi nào cần ngoại giao dịp lễ, Tết… cần có mặt con rể, tôi sẽ báo cho Huy biết, để anh thu xếp.

Hai lần phá thai, sức khỏe tôi gặp nhiều vấn đề, phải điều trị hơn 1 năm tôi mới có thể cấy phôi. May mắn, cấy lần đầu tôi đậu được em bé khỏe mạnh. Thời gian đeo đuổi thụ tinh ống nghiệm, Huy ở bên cạnh, chia sẻ khó khăn với tôi rất nhiều.

Cuộc hôn nhân 2 năm của chúng tôi thực chất chỉ trên danh nghĩa nhưng Huy khiến bao người phải ghen tị khi dành cho tôi sự chăm sóc chu đáo. Anh chủ động nấu nướng, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa những khi tôi mệt mỏi.

Một lần Huy ngỏ ý, muốn cùng tôi xây dựng gia đình thực sự. Vì ám ảnh chuyện cũ, tôi đã từ chối, thậm chí có lời nói nặng nề, tiêu cực, xua đuổi anh. Bất cứ lúc nào gặp mặt, tôi cũng mang chuyện hợp đồng hôn nhân ra để nhắc nhở Huy đừng vượt quá giới hạn.

Cách đây 1 tuần, Huy nhận quyết định sang nước ngoài làm việc 4 năm. Trước khi đi, anh chuẩn bị một tủ đồ cho trẻ sơ sinh và để lại tờ đơn ly hôn đã ký sẵn cùng lời nhắn: "Anh thực hiện đúng những gì đã hứa với em, giờ anh trả lại em cuộc sống em mong muốn, không làm phiền, không xuất hiện trước mặt em nữa".

Rồi Huy sẽ lên đường. Lòng tôi bỗng có nhiều suy nghĩ khó tả, vừa muốn giữ anh lại vừa muốn buông xuôi. Tôi hoang mang, không biết cảm xúc của mình là yêu hay chỉ là sự chuếnh choáng khi thiếu hụt một điều gì đó thân quen.

Xin hãy cho tôi một lời khuyên!

Độc giả  P.P