1. Thế là chúng ta kết thúc cuộc hôn nhân sau 4 năm chung sống. Có lẽ, chưa từng có một phiên tòa ly hôn nào chóng vánh đến thế. Nó chóng vánh bởi cả anh và em đều muốn nhanh chóng kết thúc những tháng ngày mệt mỏi trong vô vọng. Chúng ta đều không muốn mất thời gian cho những phiên hòa giải với những câu hỏi kiểu như: “Anh chị đã suy nghĩ kỹ chưa?”, “Anh chị có muốn thêm thời gian để cho nhau thêm một cơ hội không?”… Không tài sản, không con cái nên chúng ta không có gì ràng buộc. Không hợp nhau là lý do duy nhất và dường như không ai muốn nói câu nào nữa.
Phiên tòa kết thúc giữa lúc trời đổ cơn mưa tầm tã. Rời tòa, chúng ta rẽ về hai hướng. Hai căn nhà trọ đã được chúng ta chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay. Và cả hai ta dường như đều không muốn biết đối phương ở đâu. Em cố gắng mạnh mẽ trước mặt anh để chứng tỏ rằng không có anh, em vẫn sống tốt, rất tốt. Thế nhưng, khi về đến nhà, em lại gục gã trong đau đớn. Căn nhà mới thuê chưa có nhiều đồ đạc nên nhìn góc nào cũng trống hoác như chính lòng em lúc này. Em cứ nghĩ mình mạnh mẽ, mình đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không bị sốc vì chúng ta đã rất tỉnh táo và thẳng thắn khi nói về quyết định này. Nhưng giờ sao lòng em đau đớn đến thế!

Ảnh minh họa
Em đau đớn vì nghĩ chặng đường đã qua chúng ta đã cùng nắm tay nhau mà cố gắng. Yêu nhau từ thời đại học, đến khi ra trường, có việc làm ổn định, chúng ta mới quyết định làm đám cưới. Sau khi cưới, chúng ta đã khấp khởi, mong ngóng tin vui. Thế nhưng, 3 tháng, 6 tháng rồi 1 năm, cái que hàng tháng em mua về vẫn chưa khi nào báo 2 vạch. Sau 1 năm chưa thấy vợ chồng mình báo tin vui, bố mẹ anh bắt đầu sốt ruột, đánh tiếng. Thời gian đầu, họ nghiễm nhiên nghĩ trục trặc không phải do con trai mình và bắt đầu nhìn em bằng con mắt dò xét.
Em đã khi khám rất nhiều nơi và chỗ nào cũng cho kết quả bình thường. Nhiều tháng động viên, anh mới chịu cùng em đến trung tâm hiếm muộn khám. Và sau khi trải qua rất nhiều xét nghiệm, bác sĩ gọi hai vợ chồng mình vào thông báo: “Cả hai anh chị đều không có gì bất thường. Thế nhưng, những tinh binh của anh không thể sống trong môi trường của chị được 5 phút, vì vậy rất khó để thụ thai”. Vậy là từ hôm đó, chúng ta bắt đầu hành trình tìm con với đủ các loại thuốc Tây y, Đông y. Ai mách gì, ở đâu, tốn kém bao nhiêu tiền chúng ta cũng cố gắng tìm đến.
2. Sau hơn 2 năm mệt mỏi tìm kiếm, tin vui vẫn chưa tìm đến chúng mình. Tuy nhiên, anh vẫn vững tâm cầm tay em nói: Cho dù thế nào thì vợ chồng mình cũng sẽ cùng nhau cố gắng em nhé! Em xúc động và thấy mình như được tiếp thêm động lực. Vì tin rằng chúng mình sẽ luôn cùng trên chặng đường tìm con và dù thế nào anh vẫn sẽ mãi yêu em nên em đã phớt lờ tất cả. Em phớt lờ những câu đùa quái ác, những ánh mắt soi mói và phớt lờ cả những phàn nàn, trách móc của dòng họ, của bố mẹ anh. Em rất thương và đau lòng khi đêm đêm thức giấc thấy anh ngồi đốt thuốc trong bóng đêm. Em cũng rất hiểu và dằn vặt về điều mong mỏi lớn nhất của bố anh trong cơn thập tử nhất sinh là được nhìn thấy đứa cháu đích tôn… Em đã cứng cỏi vượt qua tất cả vì tin rằng chúng mình sẽ thành công.

Ảnh minh họa
Nhưng, anh cũng không vững tin được lâu. Anh bắt đầu tụ tập bạn bè rượu chè thâu đêm. Lúc đầu, em còn dối mình rằng anh đi nhậu với bạn cho khây khỏa. Thế nhưng, dần dà, những buổi nhậu thâu đêm suốt sáng cứ tăng dần. Em càng cố gắng áp dụng chế độ ăn uống, sinh hoạt, điều trị khoa học để hy vọng sớm có con thì anh càng chán nản, bỏ bê điều trị. Hình như anh đã bắt đầu thất vọng và muốn buông bỏ. Vậy là gần chục năm yêu và 4 năm hôn nhân cũng không thể giúp chúng mình duy trì cuộc sống chồng vợ. Vì cái “tội” của em trong mắt gia đình anh lớn quá, nó lớn hơn em nghĩ rất nhiều. Có lần, trong cơn ngà ngà rượu, anh đã thật thà bảo rằng: Cốt lõi vấn đề của vợ chồng mình lúc này không phải em không biết làm dâu, không phải em là người vợ tồi, cũng không phải em không kiếm ra tiền, mà vì bố mẹ anh bảo em không biết đẻ. Cụ anh chỉ có mình ông anh là trai. Ông anh chỉ có mình bố anh. Và bố mẹ anh cũng chỉ có mình anh nên anh nhất định phải có con, đặc biệt phải có con trai. Vì anh sinh ra trong dòng họ độc tôn nên những người trong dòng tộc không thể chấp nhận được một đứa con dâu cưới về đã 4 năm mà không thấy chửa đẻ gì. Cả dòng họ gây áp lực với anh và họ cũng âm thầm tìm cho anh những lựa chọn khác.
Khi anh mở lời nói chúng ta nên chia tay, em đã rất bất ngờ và không đồng ý với mong muốn sẽ tiếp tục cố gắng. Em cứ nghĩ rằng, hai vợ chồng mình cố gắng, khi có con thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Thế nhưng, khi biết rằng anh không thể vượt qua áp lực và dường như ngấm ngầm đồng lõa với sự chuẩn bị âm thầm của dòng họ thì em đã buông tay. Em đã không thể cùng anh giữ một cuộc hôn nhân mà cả thanh xuân và những gì tốt đẹp nhất em đã dành cho nó. Để kết thúc một cuộc hôn nhân, cặp đôi nào cũng tìm được những lý do hợp lý. Chúng ta cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, suy cho cùng thì có lẽ chỉ vì tình yêu ta dành cho nhau không đủ lớn!
Rời tòa, chúng ta rẽ về hai hướng. Hai căn nhà trọ đã được chúng ta chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay. Em cố gắng mạnh mẽ trước mặt anh để chứng tỏ rằng không có anh em vẫn sống tốt, rất tốt. Thế nhưng, khi về đến nhà, em lại gục gã trong đau đớn!
Hồng Trần/GĐTE