Gần 10 năm yêu nhau với mọi người có lẽ là một con số khủng khiếp và đáng ngưỡng mộ. Nhưng với cả tôi và cô ấy, nó đang thực sự trở thành một gánh nặng mà hai đứa không có cách nào gỡ bỏ được. Giờ đây, dẫu chúng tôi có hủy đám cưới này, đưa về một người mà mình yêu thực sự đi chăng nữa thì hai gia đình cũng không bao giờ chấp nhận. Vậy nên, chỉ vì yêu lâu, nên giờ có chán nhau đến mấy chúng tôi cũng buộc phải cưới cho bố mẹ hài lòng.
Bố mẹ chúng tôi là bạn của nhau, hai gia đình lại ở gần nên chúng tôi quen nhau từ nhỏ. Lớn lên, từ cấp 2 đến cấp 3 chúng tôi đều học chung với nhau. Ở cái tuổi mới lớn, thường xuyên gần gũi, tiếp xúc làm hai đứa dần nảy sinh tình cảm. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm cuối phổ thông. Tình yêu đó kéo dài suốt những năm tháng đại học.
Chỉ vì yêu lâu, nên giờ có chán nhau đến mấy chúng tôi cũng buộc phải cưới cho bố mẹ hài lòng. (Ảnh minh họa)
Ban đầu, dù là bạn thân của nhau nhưng bố mẹ hai nhà đều không có ý gán ghép chúng tôi với nhau. Chính tình yêu tự phát của hai đứa mới khiến bố mẹ nghĩ đến chuyện này. Những năm tháng đó, không có gì hạnh phúc hơn. Hai đứa yêu nhau, được bố mẹ hai nhà ủng hộ, vun vén, coi như con. Chúng tôi không phải e ngại chuyện đến nhà nhau chơi hay tìm cách lấy lòng. Cứ như thế, mọi chuyện an bài chỉ còn đợi bao giờ chúng tôi ra trường thì cưới.
Nhưng, ra trường đi làm được hơn 1 năm thì chúng tôi bắt đầu thay đổi. Tình cảm của hai đứa không còn dành cho nhau. Thời gian đầu, khi tôi yêu người khác, tôi đã cảm thấy rất có lỗi và sợ mình làm tổn thương cô ấy. Cuối cùng, chính cô ấy đã thú nhận hết tình yêu với tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi thẳng thắn công khai tình cảm của mình và thật may là hai đứa không làm đau nhau vì sự thay đổi này.
Chúng tôi mỗi người đều có một cuộc tình riêng. Nhiều lần hai đứa tính sẽ nói với gia đình về chuyện này, bởi bấy lâu nay bố mẹ đôi bên đều giục cưới lắm rồi. Nhưng không lần nào chúng tôi mở lời được.
Ra trường đi làm được hơn 1 năm thì chúng tôi bắt đầu thay đổi. Tình cảm của hai đứa không còn dành cho nhau. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi vẫn bảo với tôi rằng, tôi không bao giờ được bỏ cô ấy vì đàn bà con gái mang cái danh 10 năm là bạn gái của người này mà giờ không cưới thì cô ấy khổ vô cùng. Nếu tôi mà bỏ bạn gái, bố mẹ tôi sẽ từ tôi bởi vì họ không còn mặt mũi nào mà nhìn nhà thông gia.
Bố mẹ tôi giục cưới suốt ngày nhưng chúng tôi cứ thoái thác tìm cách hoãn binh. Vậy là hai nhà lên kế hoạch. Bố mẹ tôi tổ chức liên hoan, mời gia đình cô ấy sang. Hôm đó chúng tôi bị ép cho uống say, hai đứa bị tống vào một phòng. Vốn dĩ đã từng yêu nhau, cũng từng đi quá giới hạn nên chúng tôi cũng bị cuốn vào nhau trong lúc say rượu. Cuối cùng, cô ấy có bầu. Bố mẹ hai nhà mừng như bắt được vàng, ráo riết chuẩn bị đám cưới.
Cô ấy rất buồn nhưng cam chịu. Người yêu của cô ấy không chấp nhận được sự việc này nên đã quyết chia tay. Còn cô gái mà tôi yêu thì nói sẽ chờ đợi tôi. Hai chúng tôi buộc phải cưới vì cái thai, vì hai bên gia đình.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như giờ đây vợ sắp cưới của tôi không cam chịu. Có đứa con ra rồi, cô ấy lại thương con. Bạn trai cũng đã chia tay nên cô ấy muốn giữ cuộc hôn nhân này, trong khi đó tôi hoàn toàn không muốn. Nhưng nếu cô ấy đã mong như vậy mà tôi cưới xong rồi bỏ thì tội nghiệp cô ấy quá.
Tôi có nên dứt khoát với bạn gái bây giờ, để cô ấy không chờ đợi nữa không? Hay cứ duy trì tình cảm, đợi vợ sinh con xong thì ly hôn bởi vì chúng tôi đâu còn yêu nhau nữa?