Lâu lắm rồi tôi mới có thể trải lòng ra với mọi người. Chỉ mong có thể vơi đi nỗi buồn, thất vọng và đau đớn tột cùng của mình.
Tôi và chồng tôi hiện tại đã có với nhau hai đứa con. Để có con, chúng tôi đã trải qua nhiều ngày tháng đủ cung bậc cảm xúc.
Khi mới mang thai đứa đầu, gần 7 tháng thì tôi bị sảy thai. Con mất nhưng phải 1 ngày sau tôi mới được chồng cho biết. Tôi đau đớn đến mức ngất xỉu vào viện cấp cứu mấy lần. Có nỗi đau nào hơn người mẹ mất đi đứa con mà gần 7 tháng bên mình, mình chăm chút, trò chuyện hằng ngày và rồi rời xa mình mãi mãi…
Ngày đó, chồng tôi cũng đau đớn vô cùng. Thương vợ, anh luôn cười khi nhìn thấy tôi nhưng kỳ thực là đang giấu tôi nước mắt trong lòng. Anh chăm chút tôi từng chút một cho đến khi cả hai nguôi ngoai nỗi đau mất con.
Rồi 6 tháng sau, thấy trong người có cảm giác khó chịu, luôn thấy buồn nôn với các thứ mùi xung quanh, nghi ngờ có thai tôi lại đến viện siêu âm và được thông báo đã có thai nhưng chưa có tim thai, hẹn 4 tuần nữa quay lại.
Tôi vui mừng gọi điện cho anh. Anh sung sướng xin nghỉ làm đến đón tôi về. Cả ngày hôm đó anh chăm chút tôi từng chút một. Anh soạn sửa lại nhà cửa, mua cháo bồ câu cho tôi ăn. Đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Thế nhưng 4 tuần sau khám lại, bác sĩ thông báo không có tim thai. Lần này chẳng còn sức, chẳng còn nước mắt mà khóc nữa rồi. Anh ôm tôi câm lặng trong đêm. Rồi công việc của anh gặp trục trặc, anh phấn đấu lên làm phó giám đốc nhưng thời đời cứ thấy ai hơn mình là ghen ghét và tìm cách hạ bệ. Đám làm cùng anh vu vạ cho anh giấu sếp chạy cửa ngoài, anh bị cho xuống làm nhân viên. Qúa bức xúc, anh viết đơn thôi việc. Thời gian này quá khó khăn với anh, chưa kiếm được việc mới mà công ty cũ có công văn gửi các đơn vị liên quan về anh hết.
Khó khăn chồng chất khó khăn, đã có thời điểm cả tôi và anh ra ngoài làm thêm đủ thức việc để kiếm sống và quên đi nỗi đau mất con.
Tôi chết lặng vào lại máy và dò tin nhắn cuả chồng
Rồi hình như bên cạnh nỗi tuyệt vọng, chúng tôi lại may mắn khi tôi tiếp tục có thai đôi. Lần này, tôi xin nghỉ hẳn công việc từ tháng thứ 2. Cả nhà chăm tôi từng chút một. Cuối cùng thì tôi đã sinh đôi một trai, một gái. Niềm vui như vỡ òa.
Hình như các con cũng mang may mắn đến cho bố mẹ. Chồng tôi sau khi mở một tiệm cơ khí nhỏ đã ăn nên làm ra và cuối cùng mở hẳn một công ty tư nhân. Thời thế đến, chẳng mấy mà công ty lớn mạnh. Những kẻ quay lưng với anh trước đây giờ lại tìm đến ngon ngọt và hợp tác.
Tôi xin nghỉ hẳn chỗ làm về phụ giúp anh làm sổ sách cho công ty. Cuộc sống tưởng chừng đã viên mãn nếu như không có ngày hôm đó.
Khi anh đang mải mê giới thiệu sản phẩm cho đối tác, tôi vào laptop của anh nghịch chơi. Mở Facebook ra định vào nói chuyện với mấy người bạn cũ, không ngờ anh chưa thoát tài khoản.
Vào phần tin nhắn, thấy anh toàn liên lạc với đối tác hoặc bạn bè trên Face, không có gì làm lạ.
Bất ngờ, tôi thấy một ô chát với tài khoản có tên Thỏ Ngọc (Luôn Bên Anh), tôi vào thì thấy toàn tin nhắn viết tắt kiểu như: anekadlgdgnn, eyanlasnededcn… Kéo xuống thì thấy anh cũng đáp lại tin nhắn tương tự.
Nghi ngờ có gì mờ ám, tôi thử lên mạng và vào diễn đàn tâm sự thì thấy các mẹ chia sẻ với nhau kiểu tin mờ ám này của chồng và đều luận ra chồng đang cặp với gái trẻ.
Tôi chết lặng vào lại máy và dò tin nhắn cuối cùng của anh với đứa kia. “AohgnonnTVthcnn” – Anh ơi hẹn gặp nhau ở nhà nghỉ Tường Vân 3 giờ (th = tam giờ) chiều nay nhé, thấy anh đáp luôn là “unenl” - ừ nhớ em nhiều lắm.
Tôi bần thần cả người. Quyết định đi theo anh từ lúc đó. Chào đối tác xong, anh vẫn ăn trưa và ngủ trưa như bình thường. Đến 2 giờ chiều, anh dậy tắm rửa và bảo ra ngoài gặp bạn. Tôi vờ cười bảo anh về sớm còn tiếp khách chiều. Anh vừa ra khỏi ngõ, đứa em họ đã chờ sẵn chở tôi chạy xe theo. Đúng là anh xuống xe ở nhà nghỉ Tường Vân sâu trong một hẻm nhỏ. Thỏ Ngọc xuất hiện, nhìn “con hồ ly tinh” đó, tôi choáng ngợp khi thấy cô ta chỉ đáng bằng tuổi cháu tôi mà có thể đi quyến rũ chồng người khác như thế.
Tôi câm lặng đứng đợi anh 2 tiếng ngoài đường. Anh với con bé đó vừa ra ngoài đã thấy tôi đứng đó, bối rối đẩy con bé kia xuống xe, anh đứng như trời trồng trước mặt tôi không nói gì. Tôi im lặng không nói gì, tôi cố giữ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nỗi đau như đang cào xé tâm can. Tôi muốn khóc, muốn hét thật to cho nhẹ bớt nỗi lòng nhưng không thể. Tôi chỉ muốn đưa con đi thật xa để quên hết nhưng nếu đi rồi con tôi sẽ không còn bố, tôi lại dâng ngôi nhà thấm cả mồ hôi nước mắt cùng anh xây lên hay sao? Xin hãy giúp tôi.