Ảnh minh họa
1.Không biết bao lần từ khi mẹ con chuyển đến nhà mới, con phải ăn cơm một mình, hoặc đợi mẹ đến mòn mỏi. Con có lý do để tìm ra nguyên nhân, không nói ra với mẹ, nhưng con nghĩ mẹ biết.
Bố bỏ mẹ con mình đi nước ngoài cùng người phụ nữ khác khi con 5 tuổi, con bập bõm nhớ kỷ niệm về bố với những tối bố về muộn, và sự lạnh nhạt hờ hững. Mẹ hình như chưa bao giờ nhắc tới bố kể từ khi bố mẹ chia tay.
Mẹ mang con về nhà ông bà ngoại. Ông bà và cậu út thương yêu và bao bọc hai mẹ con vô cùng. Con lớn lên, ăn học nhờ sự chăm chút của ông bà, mẹ và cậu. Cậu út có ý định lấy vợ, mẹ kín đáo, không nói với mọi người chuyện góp tiền mua căn hộ khu chung cư ở nội thành, mọi việc mẹ đã dự định và chuẩn bị từ lâu. Cậu út bảo, em có gia đình riêng, chị và cháu cứ ở đây, chỉ xây thêm tầng, nhà mình vẫn rộng, chị đừng ngại, cứ yên tâm ở nuôi cháu. Ông bà cũng chung ý kiến với cậu út. Mẹ ôm tôi cảm động muốn khóc.
Trước thời gian cậu út cưới 1 tháng, mẹ thưa với ông bà và cậu út chuyện sẽ mua nhà mới, ai cũng ngạc nhiên và thương mẹ.
Hai mẹ con đến nhà mới thật rộn ràng, cậu út dành nhiều công sức giúp mẹ chuyển nhà, mua đồ đạc, tiện nghi…Về nhà mới không lâu, con thấy mẹ bận rộn hơn nhiều, bao việc dồn hết đến mẹ, đặc biệt, mẹ hay về muộn hơn, có khi đến khuya.
Công việc của mẹ ở công ty khá vất vả, mẹ là đầu bếp và phụ trách căng tin của công ty. Tốt nghiệp trường du lịch, trong khi bạn bè làm nhiều việc, được bay nhảy đó đây, mẹ chọn nghề nấu ăn. Mẹ nói với tôi mẹ thích được nấu ăn, và được thấy mọi người ăn ngon.
Mẹ nấu ăn thì tuyệt, không chỉ những bữa cơm thường ngày ở gia đình, mẹ còn giúp nhiều người nấu cỗ cưới, tiệc liên hoan… Con nhiều lần tự hỏi vì sao mẹ nấu ăn ngon thế mà không giữ được bố?
Mẹ có một người bạn trai, bác tên là Thanh, đã vài lần bác đến nhà chơi và đôi lần mẹ mời bác ở lại ăn cơm trưa vào ngày lễ. Bác Thanh hiền lành, hay cười, bác đeo cặp kính cận dầy cộp, con nghĩ bác sẽ khó khăn lắm trong khi sinh hoạt với cặp kính như thế. Nhưng khi thấy bác phụ giúp mẹ nấu cơm, con thấy bác thật nhanh lẹ. Đến chơi, bao giờ bác cũng có quà cho con. Nhưng con không muốn bác đến nhà. Con nghĩ đến việc phải sống cùng với một người đàn ông lạ lẫm là con thấy buồn. Nhiều lần con giận dữ ra mặt về sự có mặt của bác Thanh, khiến mẹ phiền lòng.
Cũng vì con không nghe những trao đổi, tâm sự của mẹ, nên mẹ không hài lòng, mẹ vào phòng, khiến con cảm thấy mình bị bỏ rơi. Thật tình con mong được mẹ ôm chặt, để con sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Con tưởng tượng ra những bí mật riêng của mẹ, con sợ mẹ xa dần con. Cũng vì con tỏ thái độ, mà bác Thanh không còn đến chơi nhà nữa. Con nghĩ mẹ về muộn là vì chuyện riêng của mẹ với bác Thanh. Con thấy giận mẹ, bực mình với bác Thanh, và tự thấy mình bị coi nhẹ.
Học lớp 7, con có thể tự về nhà sau chuyến xe đưa đón của nhà trường. Về nhà một mình, con thấy hoang vắng, buồn tủi vô cùng. Biết rằng mẹ không quên gọi cho con khi con về nhà, mẹ ân cần dặn và động viên con rất nhiều. Mẹ về nhà lần nào cũng vội vã, có khi mẹ mang về thức ăn làm sẵn, có khi mẹ dành thời gian để nấu mới những món ăn con thích.
Ảnh minh họa
2. Bây giờ con đang nằm trong vòng tay mẹ ở bệnh viện, chiếc giường cá nhân ở viện, sao đêm nay hai mẹ con bên nhau vẫn thấy rộng… Mẹ đã thiếp đi sau câu chuyện dài tâm sự cùng con.
Tối hôm qua, khi con về nhà sau buổi học, bác Thanh gõ cửa đón con nhắc lên gặp mẹ có việc gấp. Giọng bác hiền lành nhưng nghiêm nghị khiến con thấy có việc gì đó quan trọng. Trên đường, bác hỏi thăm con chuyện sức khỏe, học hành…, con trả lời bác như cho xong, con nóng lòng muốn gặp mẹ. Bác đưa con đến viện, chân con run lên, mẹ nằm trên giường, đầu quấn băng cứu thương, con đến bên mẹ, nước mắt trào ra lo sợ. Lần đầu tiên con thấy mẹ trong hoàn cảnh này. Đau yếu lắm vì vết thương nhưng mẹ vẫn nở nụ cười ôm con: “Mẹ ổn rồi, bị nhẹ thôi con!”
Rồi ông bà, cậu mợ, bạn bè của mẹ thay nhau đến thăm mẹ. Tối đó bà ngoại ở lại chăm mẹ, con về cùng ông ngoại và cậu.
Mẹ bị ngã xe máy trên đường, sau va chạm với chiếc xe khác. Mẹ được chính bác lái xe va chạm với mẹ, đưa đến bệnh viện bằng taxi. Vết thương ở trán khiến mẹ phải khâu gần 10 mũi. Khi tạm ổn vết thương và được bố trí giường theo dõi điều trị, mẹ gọi điện nhờ bác Thanh đón con, bác cũng vừa từ miền Nam ra lúc chiều, sau nhiều ngày đi công tác.
Đêm nay bên mẹ trên chiếc giường ở bệnh viện, mẹ không giấu con nữa, mẹ kể, nhiều tháng nay, sau giờ làm việc ở công ty, mẹ nhận làm thêm ở bếp một nhà hàng, mẹ muốn dàng dụm tiền để trả nợ tiền còn vay mua nhà. Đó là lý do mẹ về muộn. Mẹ mừng rỡ nói trong nước mắt với con, mẹ đủ tiền để trả rồi, bây giờ là thời gian nhiều hơn để mẹ ở bên con.
Đã nhiều đêm, con chỉ mong trời nhanh sáng để được mẹ nấu bữa quà sáng ngon miệng, hoặc những buổi tối mong thời gian trôi nhanh để mẹ về bên con. Đêm nay con mong trời lâu sáng hơn, để mẹ thêm chút thời gian cho giấc ngủ để mau lành vết thương, và con được yên ả dài hơn trong vòng tay của mẹ.
Bây giờ con đang nằm trong vòng tay mẹ ở bệnh viện, chiếc giường cá nhân ở viện, sao đêm nay hai mẹ con bên nhau vẫn thấy rộng… Mẹ đã ngủ thiếp đi sau câu chuyện dài tâm sự cùng con.
Thành Sơn/TC GĐ&TE