Cuối cùng, đứa còn sót lại trong hội, chưa thể lấy được chồng, không ngờ lại là tôi.
Ảnh Minh họa
Mọi người thường hỏi tôi bao giờ cưới, khi tuổi ba mươi đã đến ngay ngoài ngõ. Tôi chỉ cười cho qua, bởi biết trả lời sao cho thỏa khi chưa có bàn tay nào nguyện nắm chặt lấy đôi bàn tay đơn côi này để dắt qua giông bão cuộc đời.
Kể từ ngày anh quyết định chia xa tôi sau bốn năm hò hẹn, trái tim tôi từ đó đã không còn chuyển động nữa. Không yêu, không giận, không thương, không hờn - cảm xúc yêu đương đã bỏ tôi mà đi. Thế nên tôi chẳng thể yêu được một ai khác. Xuân sang, Hạ tới, Thu qua, Đông về - năm này qua năm khác, tôi vẫn lẻ bóng một mình.
Tôi đã nhiều lần cố gõ cánh cửa tình yêu, muốn thử đưa đôi bàn tay ra cho một người nào đó nắm lấy, nhưng rồi lại rụt rè bước chân trở về điểm xuất phát mà mình từng chọn đứng. Làm sao mà ép được gương mặt mình rạng rỡ vì một người không đồng điệu, chuyện phiếm nói vài ba câu đã dừng lại vì không ai cười, không người nào thấy hợp nhau?
Những cuộc điện thoại với bố mẹ dần chỉ còn chủ đề có gì mới không con. Tôi ngại nhấc máy, vì chẳng có tin tức gì hay ho để thông báo cho phụ huynh mừng vui cả. Công việc vẫn vậy, cuộc sống vẫn thế, hai tư giờ một vòng quay trái đất, ngày nào cũng như nhau. Hết lên công ty lại về nhà nằm ngủ, không hẹn hò, không xao xuyến vì một ai.
Chao ôi, cái bình lặng của hiện tại, tôi cũng muốn phá vỡ lắm chứ. Mà sao khó đến lạ! Tôi sợ cả những lần về nhà, họ hàng, làng xóm cứ qua lại đôi câu là đến chuyện "Bao giờ cưới vậy mày?". Thương bố mẹ ở chốn làng quê, chắc cũng phải vì tôi mà cười trừ cho qua nhiều lắm, lại áp lực thêm khi lũ trẻ con ngày nào đã lũ lượt theo chồng bỏ cuộc chơi. Mà kẻ lớn đầu là tôi, lại dần trở thành cây đại thụ già không ai muốn rước.
Tôi chạnh lòng khi thấy bạn bè từng đứa một khoe con khoe cái, thao thao bất tuyệt chia sẻ với nhau về kinh nghiệm của những bà mẹ bỉm sữa. Còn tôi bỗng dạt sang hẳn một bên vì chẳng thể nhập chuyện, chỉ tròn mắt lắng nghe các bạn nói chuyện với nhau. Nhìn hạnh phúc bình yên mà đám bạn mình đang có, tôi lại tủi phận nghĩ đến mình.
Tôi bỗng dưng thèm được yêu, dù bắt đầu yêu lại ở tuổi của tôi có khi đã quá là muộn. Nhưng tôi vẫn muốn được tận hưởng những cảm giác của người có đôi, được dựa vào ai đó mà yêu thương cuộc đời hay khóc hờn những điều không vui. Tôi muốn có người đưa tôi đi ăn kem, đi hò hẹn, mua hoa tặng tôi, ôm ấp tôi những khi trời trở lạnh, như đã từng.
Hẳn là đã từng, vì hình bóng ngày nào tôi vẫn hoài chưa quên. Tôi tự cho phép bản thân mình nhớ nhung quá khứ một đôi giây nữa thôi, rồi lại mạnh mẽ rũ bỏ nó để bình an như tôi mong, để xốn xang bên cạnh người của tương lai.
Tự nhiên muốn hỏi, "Này ai đó, yêu lấy tôi được không?", tôi sẽ chẳng ngại ngùng xua đuổi người như trước nữa. Tôi muốn chúng ta gần lại, làm gì cũng được, miễn là yêu nhau, miễn là thành một cặp, về chung một mái nhà. Có vẻ như tôi đang khát yêu đến độ, cả trái tim trống rỗng của mình cũng muốn rao bán, để được ai đó có tâm lấp đầy. Vậy thì, có ai yêu tôi không?