Quay lại Dân trí
Dân Sinh
  1. Diễn đàn Dân sinh

Khoảng cách vô hình



Ảnh minh họa
 
Chị bắt đầu cảm thấy gia đình xa cách từ khi chồng chị ăn nên làm ra. Nhất là những năm gần đây, khi mà anh mua cho các con điện thoại thông minh, máy tính bảng, laptop... Đó là nguyên nhân chính tạo ra một khoảng cách vô hình rất lớn giữa các thành viên trong gia đình. 
 
Chị không phủ nhận tiện ích của công nghệ nhưng chị thấy chồng mình hơi vội vàng khi cho con sử dụng đồ công nghệ sớm quá. Chúng còn quá nhỏ, một đứa 9 tuổi và một đứa 12 tuổi thôi. Ban đầu, chị nghĩ con sử dụng máy tính vì con cần phải học môn Tin học trong nhà trường, trau dồi kiến thức. Sau đó, chị phát hiện cô con gái lớn cứ ngồi vào máy tính là chơi game online, chat với bạn bè trên Facebook. Đã thế, chồng chị thay vì hạn chế việc con sử dụng máy tính thì anh cho chúng dùng thoải mái. Thậm chí, anh còn còn thường xuyên cài đặt thêm nhiều trò chơi mới trong máy tính để con có thể thay đổi gu giải trí sau những giờ học căng thẳng. 
 
Chị nghĩ việc nhu cầu giải trí lành mạnh của con cũng cần thiết nhưng phải có điểm dừng. Khổ nỗi, hai đứa nhà chị lại chỉ mải mê khám phá những điều mới lạ. Các game chiến thuật, phiêu lưu mà anh tải về đều được hai con hưởng ứng nhiệt liệt đến… quên ăn, quên học và cả quên ngủ. Nhất là thằng út, cứ lén không có mẹ ở nhà là dán mắt vào màn hình máy tính với trò bắn gà và bắn ếch. Chị góp ý, la rầy con thì anh bảo: “Thôi kệ đi em, con nít đứa nào mà không mê game. Anh người lớn cũng nghiền nè. Miễn sao hai đứa nó học lên lớp là được”. “Lên lớp là được?”, chị thảng thốt như thế khi anh quá chủ quan về việc học của con. Thậm chí, anh chẳng động viên con học cho giỏi mà chỉ cần đủ điểm trung bình để lên lớp. Anh bảo bố mẹ đừng quá đặt nặng điểm số để rồi dồn ép tinh thần con cái khiến chúng luôn cảm thấy bế tắc, căng thẳng. Rồi, chúng nghĩ không ra làm điều rồ dại như mấy đứa nhỏ mà báo chí đưa tin thì càng khổ hơn.
 
Vì cái lý đó của anh nên hai đứa trẻ càng được thể tìm niềm vui qua các trò giải trí từ điện thoại, máy tính. Trong các bữa ăn, nhiều lúc chị muốn hét lên rằng: “Các con mau dẹp điện thoại mà lo ăn cơm đi”. Nhưng chính chồng chị còn dán mắt vào màn hình điện thoại để trò chuyện với bạn bè trên Zalo rồi cười khục khặc suốt cả bữa ăn thì làm sao chị nói được hai con. Thời hiện đại, gia đình chỉ có mỗi bữa cơm tối nên chị đã gửi gắm cả tình cảm vào từng món ăn. Vậy mà chẳng ai thèm quan tâm, góp ý rằng thức ăn ngon hoặc chưa ngon, canh mặn hay nhạt, cơm khô hay nhão. Bố con anh cứ vừa ăn vừa chằm chằm nhìn vào màn hình điện thoại, trao đổi tin nhắn trên FB, Zalo...
 
Rồi dần dần, thói quen ăn cơm cũng thay đổi, bữa cơm dọn ra chỉ có mình chị là dùng bát với đũa, còn anh và hai con thì dùng tô. Đồ ăn được cho vào một tô rồi ba bố con lấy thìa xúc ăn để tiện cho việc lướt web trên màn hình điện thoại, máy tính bảng. Thằng út mới tí tuổi đầu mà đã có vài trăm bạn đủ mọi lứa tuổi trên FB khiến nó trả lời tin nhắn đến mỏi tay. Mỗi khi chị phàn nàn, anh lại nhăn nhó bảo: “Em quê quá! Làm bạn bè thôi thì đã sao nào? Cho nó mở mang kiến thức, học cách xã giao để sau này không phải rụt rè, sợ sệt”. Anh thật thực tế, nhưng rõ ràng cạm bẫy trên mạng đầy rẫy, trong khi một thằng bé 9 tuổi với đầu óc non nớt nào có lường trước được hậu  quả ra sao. 
 
Những lần cả nhà đi du lịch, trong khi chị và chồng khênh đồ đạc lên ô tô thì hai con lại mải mê với trò chơi trên máy tính bảng. Suốt cuộc hành trình, chẳng ai thèm nói với ai câu nào. Có chăng là những câu hỏi – đáp vô hồn: Con ăn chút gì đi; Dạ con chưa đói; Thằng út uống chút nước đi con; Để đó đi, con chưa khát… Chẳng ai nhìn ai. Kể cả chồng chị cũng như hai đứa nhỏ, mê chơi game đến độ quên mất đây là buổi đi chơi để thắt chặt hơn tình cảm giữa các thành viên. Chỉ đến khi có ba mẹ chồng đi theo, họ lên tiếng bảo “ngưng” thì “mấy con nghiện” công nghệ mới chịu tắt máy. Chị nhớ hồi trước, lúc gia đình còn khó khăn, những lần du lịch xa hiếm hoi nhưng lại không thể quên. Cả nhà cười nói vui vẻ, cùng nhau tham gia các trò chơi thực tế mang tính đồng đội xuyên suốt hành trình.
 
Chị, chồng và hai con hạnh phúc bên nhau, chăm sóc nhau, gắp thức ăn cho nhau. Những tấm hình chụp chung dù kém chất lượng (độ phân giải của máy ảnh thấp) nhưng qua đó cho thấy cả nhà yêu thương nhau đến nhường nào. Giờ ai cũng có một cái máy, cứ thích là tự selfie (tự chụp một mình). Những nụ cười trìu mến, tha thiết của gia đình trong quá khứ làm chị đau đáu. Chị sợ với hình ảnh ngày càng xa cách như thế, liệu tổ ấm có đủ củi để sưởi lâu dài?
 
Nhiều lần chị nghĩ, giá như mình nghèo khó như ngày xưa có lẽ sẽ tốt hơn!

Theo Đặng Trung Công/baophunuthudo.vn

Tin liên quan