Bước vào hôn nhân, tôi thấy mình rơi vào địa ngục, một cuộc sống hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng. Vì con, tôi cố gắng duy trì hôn nhân của mình, trọn vẹn trước sau. Tuy nhiên, anh không hề nhìn thấy những hy sinh của vợ, "được voi đòi tiên", cả một chuỗi năm tháng tôi nhu nhược hy sinh và cố gắng, cho anh những cơ hội sửa sai, hoàn thiện mình, anh không làm được. Tôi phải tự buông bỏ để giải thoát, chọn cách sống bình yên cho mình và hai đứa con. Sau 2 năm ly hôn, anh có người khác, đến lúc tôi thật sự thảnh thơi nhẹ nhõm, anh không còn quấy quả mẹ con tôi, không đến phá phách khi say. Anh cố gắng làm lại từ đầu. Mẹ con tôi tự lo lắng cho nhau, tự nuôi nhau mà không nhận bất kỳ khoản trợ cấp nào từ anh.
Tôi như người đánh mất thanh xuân của mình, sống trong sự cống hiến. Tôi làm việc quần quật như chỉ sống có một lần vậy, chẳng cho phép mình ốm. Thời gian này, một người bạn đã thầm thương nhớ tôi, anh luôn xuất hiện khi cần thiết, giúp mẹ con tôi vượt qua giai đoạn khó khăn sau hôn nhân tan vỡ. Tôi thấy mình thật may mắn vì không bệnh tật, không ốm đau, bên cạnh có những người bạn tốt, luôn sẵn sàng giúp đỡ mình khi cần.
Tôi đã không vượt qua được sự cô đơn của mình, chấp nhận tình cảm của anh, một tình huống tôi biết chẳng ai có thể chấp nhận. Anh đã âm thầm đi bên tôi như thế, chúng tôi dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất có thể. Rồi tôi cũng nhận ra mình không thể làm một người khác khổ như tôi. Tôi chủ động chia tay, chấm dứt mối quan hệ này. Lý do tôi đưa ra anh không thể nói gì được, tôi là phụ nữ, cũng như vợ của anh ấy, chị ấy cần anh, con anh cần anh, tất cả anh đang có là cả một sự cố gắng suốt những năm tháng trai trẻ, là thành quả bao công lao anh có được, anh đừng tự phá vỡ nó. Cái tôi cần anh không thể mang tới, cái tôi muốn là một mối quan hệ đàng hoàng, cả thời gian, con người và tất cả cho cuộc sống, chứ không phải những điều không thực tế, những phút giây "tranh thủ" vì thời gian không nhiều, không thể là một góc nhỏ của anh, điều đó chẳng ai có thể chấp nhận.
Anh im lặng, nói hãy cho anh thời gian, ít nhất là vài ba năm nữa, khi con cái lớn lên, đi học đại học. Tôi chẳng thể đành lòng muốn điều đó xảy ra, vì tôi mà một người phụ nữ khác lại khổ. Anh nói vợ anh biết chuyện, cũng làm ầm ĩ lên nhiều lần, họ cãi vã nhau hàng ngày, anh đều nín nhịn, chủ động làm mọi việc để không ảnh hưởng đến tôi, chịu đựng tất cả những gì từ áp lực gia đình cốt để tôi an toàn, không ai có thể đụng tới sự bình yên của mẹ con tôi. Anh chấp nhận im lặng và duy trì hôn nhân, chờ con cái lớn sẽ giải quyết êm xuôi. Anh nói sống đã không hợp nhau, lại hay cãi vã, chỉ ở bên tôi là anh thấy bình yên, có động lực sống và làm việc. Càng nghĩ tôi càng thấy mình không thể, cũng không để anh mất đi gia đình.
Tôi ra đi, cấm cản không cho anh tới gần. Anh chỉ im lặng và lao vào công việc với những trận tiếp khách thâu đêm suốt sáng. Anh gầy đi trông thấy, thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn là nhớ thương, chia sẻ công việc, áp lực cuộc sống. Tôi chỉ nghe và không nói gì thêm, không thể hiện sự đồng cảm, không cho anh hy vọng, tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi sẽ im lặng được đến bao giờ, chịu đựng nổi không? Khi đối diện với mình là cả một nỗi đau thắt tim gan, tôi tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn với anh, với tất cả những gì đã qua. Tôi rất muốn cân bằng lại cuộc sống, tự thoát ra nỗi đớn đau này, gần như kiệt sức. Tôi phải làm sao đây, thật sự rất đau?