Vừa học xong đại học, chia tay với mối tình đầu tôi gặp chồng tôi trong một lần vào Sài Gòn, bán hàng cho chị gái trong lúc chờ xin việc. Chàng trai miền biển nói giọng nằng nặng và cái nhìn chân chất như muốn buộc tôi ngay từ lần gặp đầu tiên. Và chúng tôi nên duyên Vợ chồng khi tình yêu còn chưa kịp tới với tôi. Chồng tôi bảo, thôi con gái tới tuổi lấy chồng rồi, cứ lấy đi rồi yêu sau. Tôi gật đầu đi theo người đàn ông xa lạ với những cái “gạch đầu dòng” rất thuận của những người thân.
Cuộc sống gia đình lúc ấy đối với tôi như một cuốn sách, phải vừa đọc vừa khám phá. Những khám phá mới mẻ bao giờ cũng đầy háo hức. Đó là giai đoạn đầu của hôn nhân. Thế rồi những va vấp đầu tiên trong đời sống Vợ chồng cũng bắt đầu xuất hiện. Biết rằng “gia đình là một nhưng vẫn là hai”, biết rằng “bát đũa còn có những xô xát…” nhưng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống cứ mỗi ngày trở nên nặng nề hơn khi giữa chúng tôi không thể trao đổi, không thể hiểu, dung hòa. Tôi thì quá nhạy cảm, lãng mạn còn chồng tôi thì quá thô mộc và thực dụng. Tôi cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình… Thực ra, nếu chấp nhận để có một tấm chồng, một gia đình cho yên phận thì đối với hoàn cảnh của tôi như vậy cũng là tốt rồi. Nhưng tôi không chịu an phận, tôi như con ngựa bất kham, tôi đã tìm cách thoát khỏi sự rối bung, chán nản của cuộc sống gia đình. Cũng như một sự giải thoát của duyên nợ, cuối cùng chúng tôi đã đưa nhau ra tòa. Tôi gần như trắng tay về mặt tài sản, bạn bè bảo tôi là đang từ “nền kinh tế xe hơi chuyển sang kinh tế xe máy”, quả như vậy. Đúng là khi con người ta yêu thương nhau, không có bất cứ điều gì là không thể làm vì nhau, nhưng khi tình đã cạn, cũng không gì là không thể làm cho nhau đau. Tôi, một phụ nữ hơn 30 tuổi, có chút nhan sắc, có học thức và cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm nhưng cũng suýt gục ngã trước số phận.
Đừng sợ hãi dừng lại, lối đi ngay dưới chân mình (ảnh minh họa)
Trong mắt bạn bè và nhiều người, tôi - lúc đó là niềm tự hào của bạn bè: Giỏi giang, xinh đẹp, có cuộc sống gia đình tròn đầy và... giàu. Nên câu chuyện về gia đình tôi thời điểm đó là chủ đề bàn luận của rất nhiều người trong một thời gian dài. Người cho rằng “vậy còn muốn gì nữa”, người hiểu đời hơn thở dài “một người phụ nữ thông minh và có nhan sắc thật khó chấp nhận một người chồng bình thường”, hay “làm phụ nữ đẹp thật khó”.... Tôi im lặng mong mọi chuyện qua mau.
Tôi đã khởi đầu cuộc sống của người mẹ đơn thân trong nỗ lực mệt mỏi về tài chính, sự chông chênh về tinh thần. Mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng. Vẫn là những công việc của người đàn bà trước đây tôi phải làm, tôi vẫn phải nuôi con, đi chợ, nấu ăn, vẫn đi làm… nhưng ở một trạng thái như đang bơi mà không nhìn thấy bờ. Nhưng nỗi đau nào rồi cũng qua. Cuộc sống không cho phép ta dừng lại. Nếu trước đây nỗi buồn, sự chán chường của cuộc sống hôn nhân đè nặng đến mức tôi như muốn phát điên thì cuộc sống độc lập cho tôi sự tự do và... buồn. Nhưng nỗi buồn giờ dịu dàng hơn nhiều.
Tôi tình cờ gặp lại người bạn cũ, thấy tôi nhàu nhĩ cô ấy gào lên: “Điên à, cuộc đời là ở phía trước. Quên mọi chuyện đi. Sang tuần qua bên này làm việc với tao”. Thế là tôi bước hẳn sang một công việc mới, những mối quan hệ mới. Tôi say mê và tự nguyện để công việc cuốn mình đi. Và thời gian đã đem lại cho tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi tỉnh táo hiểu ra rằng: “Lối đi ngay dưới chân mình". Tôi đã tự quyết định chọn con đường cho mình nên không có lý gì tôi phải để nỗi buồn, sự cô đơn, những khó khăn của cuộc sống tự thân điều khiển mình.
Những vấp ngã chưa chắc đã làm ta khôn lớn hơn, nhưng ít nhất ta cũng không còn cảm giác sợ hãi nhìn về phía trước. Khi bắt đầu, đôi khi ta cảm thấy sợ sệt, lo lắng nhưng bước chân vào cuộc, thực ra nó không đáng sợ như ta nghĩ.
Đừng ngại, nếu bạn định làm gì. Không gì là không thể và không bao giờ là muộn. Cuối đường hầm là ánh sáng. Thứ ánh sáng ngọt ngào và ấm áp, quý giá gấp vạn lần khi ta đã đi qua bóng tối!