Chị là Thượng tá - Nhạc sỹ, Nhà thơ Đậu Hoài Thanh (bút danh Hoa Bất Tử), sinh năm 1967, quê Nghi Xuân, Hà Tĩnh, tốt nghiệp đại học Học viện An ninh nhân dân, công tác tại Bộ Công an, là Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Trong hoạt động văn hóa nghệ thuật, chị đã xuất bản 5 tập thơ do NXB Hội Nhà văn cấp phép, trong đó có hơn 100 bài thơ được các nhạc sĩ phổ nhạc; trên 30 tác phẩm thơ - nhạc do chị sáng tác và chị đã vinh dự đón nhận trên 30 giải thưởng âm nhạc của Hội Nhạc sĩ Việt Nam và Bộ Công an.
Nhân dịp Chào mừng Ngày Quốc tế phụ nữ 8/3, xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của chị.

NHỚ MẸ
Mỗi lần con về càng thương nhớ mẹ nhiều hơn
Ngàn ngày đi qua không còn mẹ ngồi khâu áo
Mắt trào lệ rơi con bồi hồi nhớ lại ngày xưa
Ôm con vào lòng mắng yêu con còn dại lắm
Con thèm mẹ bồng vòng tay ấm mẹ lớn dần
À ơi ơi à ơi
À ơi ơi à ơi
Nay con về tìm đâu bóng mẹ
Chở che con qua nắng lửa bão dông
Chia cho con con chút qùa xuân lấy lộc
Mẹ gói vào bao tượng buộc quàng lưng
Mẹ cho con nếp nghĩ suy ước vọng
Chỉ cho con lối nhỏ bước vào đời.
TRUÔNG BỒN
Chiều nay về lại Truông Bồn
Gió đâu cứ mãi bồn chồn nỗi xưa
Thác Kèm gọi mãi ai thưa
Bom rơi đạn réo như vừa đâu đây
Chiến tranh đổ xuống đất này
Rừng xanh xao xác tháng ngày mồ côi
Người ngã xuống chật đất đồi
Vầng trăng mười sáu xẻ đôi giữa chừng
Những bông hoa nở giữa rừng
Hương thơm đất mẹ rưng rưng bóng chiều
Vẫn mùi bồ kết thương yêu
Quyện trong nắng lửa ngang chiều tỏa hương
Đêm rừng gối đất nằm sương
Đạn bom cày nát cung đường máu rơi
Xe đi cuộn gió bời bời
Niềm tin khắc tạc những lời thủy chung
Bây giờ ở cõi vô cùng
Chẳng còn bom dội nắng nung mưa lầm
Nay về trước mộ âm thầm
Nén hương cháy dở mộ phần ngẩn ngơ…
QUÊ HƯƠNG
Em tìm về lối cũ
trĩu nặng bờ vai nỗi nhớ chênh chao
hình như tiếng ai gọi
gió ru xa vô cớ một nỗi niềm
Em tìm về ngày thơ dại
trong chiều vàng man mát buồn xa
hình như dáng ai xưa
như dáng mẹ khuất sau vòm xanh lá
em tìm về
lời ru trên cánh võng
ngàn gió lao xao vạt cỏ hát bên đường
đời của mẹ tảo tần lận đận
sớm đầu sông khuya tối đất phận nghèo
đã xa quê hơn nửa đời người
mảnh đất khắc vào em trận gió Lào rát bỏng
đêm xuống muộn mà sân nhà nóng như đổ lửa
chiếc áo tơi che chắn một kiếp người
tiếng ve kêu buốt ruột lũy tre làng
cha ngồi lặng trước hiên nhà vò gối
gió cứ thốc qua ngày dài nắng cháy
đất miền Trung xơ xác mái nhà tranh
Núi Hồng Ngàn Phố Ngàn Sâu ngân câu ví dặm
sông La nâng em đôi cánh mong manh
bay ngang qua thơ dại cánh đồng vàng
thẫm đẫm đọi chè xanh bánh đa vừng xứ sở
Em trở về trong ảo ảnh cơn mơ
nhớ giọt mồ hôi đầm đìa lưng áo mẹ
xoong cơm cháy mỗi ngày mòn trơ đáy
đất quê nghèo tím tái vạt ngô khoai
tìm về nơi nguồn cội giọt máu quê
da diết tiếng sáo diều bên triền đê lộng gió
em cất giữ trái tim vào thẳm sâu nỗi nhớ
khắc khoải miền thơ dại cố hương em…
HÁT VỀ EM - NGƯỜI CHIẾN SĨ CÔNG AN NHÂN DÂN
Em lặng lẽ hóa thân vào cuộc chiến
Đối diện với đời những đêm trắng suy tư
Đã nhiều lần thức trọn với trăng khuya
Chỉ còn ánh đén ngập tràn phố xá.
Mỗi cuộc chiến thêm những điều mới lạ
Bởi kẻ thù luôn thâm độc, hiểm nguy
Vẫn là em, không ngần ngại điều gì
Cùng đồng đội lại bước vào cuộc chiến.
Mỗi trận đánh là những đêm thức trọn
Bên hồ sơ tìm phương hướng bình an
Vì cuộc sống bình yên em tạm gác việc nhà
Lỗi hẹn tình yêu bao lần lẻ bóng.
Em bình dị trong chiến hào thầm lặng
Sáng mãi nụ cười ánh mắt đêm đêm
Mang lại bình yên cuộc sống êm đềm
Trên những xóm, thôn, bản làng, ngõ phố.
Như bông hoa giữa mùa xuân rực rỡ
Ngát hương thơm nở nụ cười quân dân
Gửi trọn cuộc đời dâng hiến tuổi xuân
Cho trật tự, an ninh, bình yên cuộc sống.
Mãi hát về em lời sông dài biển rộng
Bao dạt dào tình đất nước, tình em
Dẫu lặng thầm những cuộc chiến không tên
Em mãi là người chiến sĩ Công an nhân dân.
HƯƠNG MÙA
Em một mình lặng lẽ tựa hồ thu
mơ giấc mơ khát khao chờ đợi
chúng mình nói với nhau về tình yêu nỗi niềm khắc khoải
trao nhau nụ hôn ấm áp ngọt ngào
và tình yêu lời ca vĩnh cửu
chúng mình bên nhau lắng nghe tiếng thầm thì trong hơi thở
hương tóc em bay bối rối một khoảng trời
em trong anh vòng tay ấm nóng
hoa nở rực bên đường tím ngát một mùa thơm
chúng mình nói với nhau tưởng những điều xưa cũ
đã từ lâu yên lặng không lời
nhưng thẳm sâu cơn địa chấn mùa xanh cuộn sóng
hạnh phúc ngập tràn trái tim muốn vỡ
linh hồn em phiêu lạc cõi mơ
trong tĩnh lặng vô bờ thương nhớ
tuổi mười lăm thức dậy bất ngờ
hương mùa mới men trời như định mệnh
nắng vàng chan thơm thảo dọc triền sông
con đường ta đi chín lựng chiều đông
thổn thức ngày vương hương cốm
ngày đang rực lên ánh trời buổi sớm
ta đi tới tột cùng đỉnh sóng của yêu thương …
Thúy Hằng