Quay lại Dân trí
Dân Sinh
  1. Diễn đàn Dân sinh

Tháng Giêng

 
Ảnh minh họa.
 
Tháng Giêng, vườn chùa ngọt thơm mùi hoa Mộc, thứ hoa đúng như tên gọi, từng chùm hoa 5 cánh bé xíu, trắng xinh, cuối Đông là nở hoa, đợi Xuân về. Hoa bám  khắp thân, cành, nhánh lá. Trong làn mưa bụi mùa Xuân, hoa tỏa hương trong những khói sương và làn mưa bụi. Người vãng cảnh chùa không vội, ngắm cây đào bên giếng, hoa lá đều nở bung. Nói rằng lá nở bung là vì, mới hôm nào, cũng lạnh, cũng Nồm mà búp kia còn e ấp, thế mà nay lạnh chưa bớt, cơn gió Nồm đâu có khác mà lá bung ra nhanh quá, tắm trong mưa không hề e ngại, như thể lá đã lớn thật nhanh, để đón nhận được mưa Xuân nhiều nhất. Mà có khi đúng, bởi một đời lá chỉ có một mùa Xuân, nếu chậm, Xuân viên mãn, rồi Xuân cạn ngày, có khi không gặp, không thấy lớp lớp những làn mưa kì diệu của vòm trời Xuân. Tháng Giêng cho hoa Bưởi trắng bông, ở tầng cao hơn hoa Mộc, hoa Bưởi đã gọi ong về. Hoa trắng, nhụy vàng rơi đầy gốc, người vào chùa bước tránh, để khỏi giẫm vào hoa.
 
Tháng Giêng, mùa Xuân đẹp lắm, nhìn hoa Đào là biết Xuân viên mãn. Ngôi chùa cổ thêm tuổi linh thiêng trong tiếng chuông vang thăm thẳm, chạm vào hồn ta những suy nghĩ trong lành. Cõi Phật hiển hiện nơi đây trong rêu phong mái cổ, trong hình lưỡng long chầu mặt nguyệt in dấu những tháng năm. Tam bảo ngát hương, nơi những thành kính làm nên đức tin, nơi những sám hối, buông bỏ dắt lối đưa con người ta về với thân ái, bao dung. Cõi Phật bao giờ cũng vậy, thanh lọc tâm hồn tự tâm, để khi người ta trở về mang theo một nguồn ánh sáng đẹp và ấm áp cho mình, cho những người kề bên. Đến chùa tháng Giêng thời gian không đếm, người đến sớm mai khi hoa mới hé, người đến tầm trưa, mưa đã ướt áo, kẻ lại đến lúc chuông chiều đã điểm. Ngôi chùa bừng sáng ánh đèn trong làn mưa nặng hạt. Người khách cuối cùng lưu luyến mùi hương hoa nên bước chậm, ngày rộng dài trong những ước nguyện nơi cửa Phật thanh cao.

 
Ảnh minh họa.
 
Tháng Giêng, phiên chợ cũng không vội. Mấy cô gái đi chợ phiên có khi bởi sợ rau quá lứa còn diện bộ quần áo mặc Tết vừa rồi. Gánh su hào non phấn nặng vai mà nụ cười tươi rói. Ai cũng sợ sau Giêng hiếm tiền, nhưng rau đến lứa, đắt hàng từ đầu chợ đến cầu rau thế này thì cũng bớt lo. Có cô gái chắc đi học xa về giúp mẹ, bán gánh rau muống mà chẳng mau mồm mời chào, người bán rau cải phải giục:
 
- Mời đi em! Tháng Giêng này vẫn lạnh, rau muống còn hiếm. Gánh rau mầm ngon thế này mà phải vía ai, chả bán vợi được.
 
Tháng Giêng này đi chợ rau nhìn cũng sướng mắt. Rau non mượt, thân trắng lá xanh. Cải xanh, cải cúc, cải Mèo… không thiếu. Hình như ai trồng rau cũng tính lứa này thêm diện tích. Vì nghĩ rằng sau những măng mọc, giò thủ, bánh chưng thì phải có rau xanh trong bữa, sẽ mát ruột hơn nhiều. Thế nên, cầu rau tràn cả sang chỗ của cánh hàng đan lát. Cũng là hợp lý thôi, năm mới, không mùa vụ gì, mấy người đi mua giậm, mua đó, hay thúng mủng, nong, nia.
 
Mấy chị hàng xén mau mồm chào mời đon đả. Những dây buộc tóc các màu bao giờ cũng khiến đám trẻ nhỏ hay những cô gái thanh tân quây lấy. Mấy cô gái vừa bán hết gánh hàng là sà vào chọn lấy một món nho nhỏ. Con gái hay làm duyên, nên thế là phải. Mẹ mà có biết cũng sẽ không nói gì.
 
Tháng Giêng, mưa Xuân ướt con đường, tiếng trống hội làng xa vọng lại. Làng bên đó là anh em kết chạ với làng bên này. Bên ấy đã đánh trống mở cửa đình, làng bên này lễ hội muộn hơn một ngày.
 
Chợ tháng Giêng, đôi hàng thịt còn chưa mổ, phản còn dựng lên, khóa xích vào cột, vào tường; cầu chợ ấy, người ta để xe máy, xe thồ thoải mái chứ không như mỗi chính phiên chen chúc nhau để xe ngoài bãi. Mấy chị vẫn mổ thịt lấy ngày mài dao soàn soạt, cười nói hơ hơ bảo: “Nhớ chợ lắm! Nên phải đi, với cả bán thịt, bán lòng cho đám đồng niên, hay họp lớp’’. Đúng thật, bạn bè gặp nhau dịp Xuân mới, cứ phải có vài mâm cơm mới rôm rả. Cả năm mới có ngày thong dong, lại các bạn ở xa về, chuyện xưa, chuyện nay cả ngày không hết.
 
 
Tháng Giêng, bà cũng còn áo nhung, khăn vấn rất diện đi chợ. Bà đi mua trầu vỏ, mấy bà cứ ngóng vỏ quạch mới đỏ tươi của người buôn trên mạn ngược về. Bà bảo sau Giêng đi chợ không đông, vì người làng xa chưa buồn đi chợ, người ta còn lo ăn hội xong mới bắt đầu lại nếp cũ. Đôi người mẹ tần ngần vì lỡ mua nhiều chật cả thúng rồi mới nhớ ra, các con mình đã lại lên tàu về nơi lập nghiệp. Cảnh nhà lại neo người như trước. Tết vui bao nhiêu thì Giêng lại buồn tênh bấy nhiêu, mẹ nhớ con, bà nhớ cháu. Nỗi nhớ theo ra chợ, mấy người đã mua xong, còn không xách làn về, hẵng kể câu chuyện đã.
 
Tháng Giêng, mưa Xuân ướt con đường, tiếng trống hội làng xa vọng lại. Làng bên đó là anh em kết chạ với làng bên này. Bên ấy đã đánh trống mở cửa đình, làng bên này lễ hội muộn hơn một ngày.
 
Sớm mai, đám trai đinh theo sự hướng dẫn của cụ Từ đã ra đình từ sớm, cờ hội được treo lên lúc trời hưng hửng, cửa đình đã mở. Tiếng trống hội Xuân vang khắp làng, làng đã vào hội. Tháng Giêng, Xuân viên mãn bởi đất trời và tự lòng người gửi trao vào dài rộng cõi vô cùng.

Nguyễn Minh Hoa/TC GĐ&TE

Tin liên quan