Anh không phải là một người quá tài giỏi, càng không phải là một người quá giàu sang nhưng bù lại anh có một gia đình với một người vợ hiền và đứa con trai rất đáng yêu. Thêm nữa với sự nghiệp mặc dù không quá cao nhưng rất ổn định cũng khiến cho nhiều người với ganh tị.
Vợ anh làm nghề giáo viên, Hương - tên vợ anh - khá đảm đang, giỏi quán xuyến việc nhà để cho anh được lo cho công việc mà không bận tâm điều gì. Anh đến với Hương vì muốn an phận, ở cái tuổi 27, so với đời của một người đàn ông thì còn sớm chán. Nhưng mẹ anh cứ hối thúc hoài, bà bảo bà cũng còn sống được bao lâu nữa đâu, muốn bồng cháu quá nên anh đành ưng thuận. Dẫu sao, Hương cũng là một người con gái khá dễ thương, đáng yêu và có nghề ổn định rồi.
Ảnh minh họa.
Đám cưới anh rình rang. Và sau đó sáu tháng, vợ anh có thai và rồi sinh cho anh một cậu nhóc bụ bẫm giống anh như đúc. Cuộc sống viên mãn nhưng anh lại không mấy hài lòng và cảm giác thiếu đi điều mà người ta gọi là hạnh phúc. Ở công ty hay những cuộc nhậu với bạn bè, anh đều cảm thấy mình thừa thải mỗi khi có đề tài bàn về vợ. Chuyện chăn gối vợ chồng, chuyện vợ quản chồng, chuyện sợ vợ , anh chẳng biết sẽ góp vào câu chuyện gì. Vì cuộc sống của anh cứ nhàn nhàn, chả có gì đặc sắc.
Hương là một người phụ nữ của gia đình, đảm đang và hiền hậu. Hiền đến mức anh nói gì cũng không làm trái ý, đôi lúc anh đi nhậu cố tình về khuya, cô còn thức nhưng chỉ pha cho cho anh cốc nước chanh chứ không bao giờ phàn nàn anh dù một câu. Tiệc ở công ty hay đám cưới của bạn, anh rủ đi nhưng cô luôn từ chối. Anh cũng không bao giờ thấy Vợ đi shopping như những Vợ ông khác, ít trang điểm và chẳng bao giờ đi chơi đâu cả. Anh chán, nhất là chuyện chăn gối, từ khì lấy nhau tới giờ, cô chỉ có duy nhất một kiểu mỗi, kiểu truyền thống. Đôi lúc anh muốn đổi kiểu này kiểu nọ nhưng cô không hưởng ứng thành ra tụt cảm xúc. Chán thì chán vậy nhưng anh chưa bao giờ có ý định đi "bóc bánh trả tiền" , anh càng không có ý định bỏ vợ để tìm người mới. Cho đến khi anh gặp lại Thoa, ý định đó có chút lung lay ....
5 năm về trước, khi còn là một cậu sinh viên năm cuối, anh quen và yêu Thoa hơn một năm trời. Thoa là mối tình thứ hai nhưng là người con gái đầu tiên của đời anh. Lần đầu làm chuyện ấy, anh ngại ngùng, anh thẹn thùng còn Thoa thì cười khúc khích. Phải rồi, vì với Thoa, anh có là người đầu tiên đâu. Nhưng Thoa lại là cô nàng rất tâm lí, cô biết cách hóa tan những giận hờn, cô biết nhõng nhẽo, và điều đó làm cho cô trở nên đáng yêu hơn trong mắt anh.
Một khoảng thời gian mặn nồng ấy đã để lại cho anh những kỉ niệm khó quên. Và dòng kí ức anh chợt khựng lại, ngày anh nhìn thấy Thoa đi với người đàn ông khác, hôn nhau, rồi khăng khít với nhau ở quán cà phê nhỏ. Ngày đó, anh đau và lẳng lặng rời xa cô. Cảm giác bị cắm một chiếc sừng trên đầu làm anh đau, bây giờ nhớ lại vẫn nhức nhối. Nhưng anh yêu Thoa, đó là tình yêu thật sự.
Bất chợt anh thấy một lời mời kết bạn trên facebook, là Thoa. trái tim anh chợt rung lên, mọi cảm xúc lại ùa về. Thoa - đó là tình cũ sâu đậm nhất của anh. Lướt trang facebook cá nhân của Thoa, anh chợt nhớ cô ấy khôn xiết. Bao năm trôi qua, cô thay đổi nhiều, đẹp hơn và quyễn rũ hơn. Cô inbox anh, hai người nhắn tin hỏi thăm lẫn nhau. Cô đã có chồng nhưng hai người không hợp nên li dị mới được một năm nay.
Thoa trách anh vô tình, bảo anh xem cô như một món hàng hết hạn sử dụng nên vứt đi mà không quan tâm cảm xúc cô thế nào. Anh trách cô đa tình, cô xin lỗi, cô bảo cô hối hận nhiều, khi biết mất anh, mất một thời gian dài cô mới gượng dậy được. Trò chuyện được hai tuần, anh quyết định vào Sài thành gặp cô.
Một nam, một nữ ở với nhau hơn một tuần, thêm nữa tình cảm cũ chợt được hâm nóng trở lại thì hiển nhiên sẽ có chuyện xảy ra. Lúc về , anh nhìn thấy Hương bù xù, luộm thuộm đang bồng cu Bon khóc, anh lại nản và thèm được ở bên người tình cũ đầy quyến rũ của mình. Không đi làm thì thôi, chứ về nhà là anh suốt ngày ôm lấy cái điện thoại mà nhắn tin, chát chít.
Con có khóc, có đau, vợ anh có bận rộn, anh cũng mặc kệ. Vợ anh không càu nhàu, anh lại càng vô tâm hơn. Anh nào biết giữa khuya, vợ lấy điện thoại anh, đọc tin nhắn và cố kìm nén để tiếng khóc không bật thành lời.
Những ngày sau đó, vợ luôn lấy phở là thức ăn chính cho gia đình. Nào phở gà, phở bò...anh phát ngán lên và đến bữa thứ bảy thì anh không chịu đựng được nổi đã ném bát phở tan tành : "Cô định cho tôi chết vì ăn món quái quỷ này hả?". "Vì em nghĩ rằng anh chán cơm lắm rồi, thích ăn phở hơn nên em nấu cho anh ăn. Anh thấy đấy phở chỉ đổi món thì ngon chứ ăn mãi cũng... chán. Và em cũng hy vọng lắm, rồi một ngày nào đó, anh sẽ không bao giờ hất đổ chén cơm xưa. Em và cu Bon cần anh lắm" .
Nói rồi, Hương lẳng lặng đi dọn những mảnh vỡ. Lần đầu tiên, Hương biết trách móc anh bằng những lời thâm thúy. Lần đầu tiên, anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má vợ. Và anh chợt tự hỏi bản thân mình. có bao giờ anh quan tâm đến vợ mình một cách chân thành chưa?
Điện thoại báo tin nhắn, của Thoa. Chẳng phải nghĩ đi nghĩ lại anh đang trân trọng người đàn bà phụ tình hơn vàng ròng trước mặt anh sao. Anh đã không đọc tin nhắn và xóa nó đi.