Tôi và anh làm cùng công ty. Tôi thích anh lâu rồi dù biết anh có vợ và hai con gái, nhưng trái tim đã thích thì sao cấm được? Tôi kìm nén trong lòng, không nói ra dù rất thích anh. Anh được đồng nghiệp thần tượng cả về sự nghiệp lẫn gia đình, rất hay mang con tới công ty, nhìn anh ân cần với lũ trẻ mà tôi thầm ước có một ngày mình cũng như vậy.
Hôm công ty tổ chức chuyến du lịch vài ngày cho riêng nhân viên bộ phận sau khi hoàn thành dự án, anh cũng đi. Khi tất cả ăn xong no nê, vài người uống say khướt, đồng nghiệp phải dìu về phòng trong đó cũng có anh, tôi giúp anh vào phòng, cố kìm nén để không làm điều gì xấu xa nhưng chính anh đã lên giường với tôi, dù cứ lẩm bẩm tên ai đó. Sau hôm đó anh về trước, dù vẫn còn hai ngày nữa mới hết chuyến du lịch. Anh nói có làm gì có lỗi thì mong tôi tha thứ. Anh quay về xin lỗi Vợ nhưng không được chị tha thứ (tôi đoán thế vì thấy anh đi ở trọ). Tôi thấy tội, ngỏ lời cho anh ở nhờ nhưng anh từ chối.
Do đêm đó không dùng bao nên tôi có thai, anh nói bỏ đi, không chào đón đứa trẻ đó. Anh nói đứa trẻ sẽ chỉ nhận bất hạnh khi không được cha thương, đau khổ khi biết có sự xuất hiện của nó. Anh đưa tiền cho tôi đi bỏ, tôi dù gật đầu nhưng chẳng hiểu sao vẫn giữ, chắc do đó là con tôi có với anh nên không nỡ bỏ. Nghe đâu phải sau mấy tháng cầu xin tha thứ, vợ anh mới chấp nhận cho quay về. Trong công ty không hề biết anh chị lục đục, chuyện anh "ngủ ngoài" mà nghĩ chắc do cãi nhau vì vô số chuyện họ đoán mò, tự nghĩ ra. Cũng phải thôi, vì với họ anh đâu phải người như thế.
Thiếu nhân viên nên sếp chuyển công tác tôi sang chi nhánh nhỏ của công ty vì thế chỗ cũ không ai kịp biết tôi có thai. Sang chỗ làm mới, bụng tôi mới dần lộ rõ. Tôi nói dối họ chuyện chồng con vì không muốn mang tiếng. Lúc thai được 24 tuần tuổi, tôi vẫn không có ai bên cạnh giúp đỡ, giấu ba mẹ nên không biết nhờ ai. Tôi không dám nói cho anh biết vì anh cũng không chào đón đứa bé này. Tôi liều mạng giấu anh, tới cầu xin vợ anh giúp, cũng xin lỗi chị, nhận lỗi là do bản thân.
Chị vui vẻ giúp đỡ nhưng hơn một tuần sau anh hùng hục tới chỗ tôi ở, nhẫn tâm tát cho tôi một cái, trút giận rồi sỉ vả tôi. Anh nói vì tôi mà vợ anh đã điền đơn ly hôn, muốn bỏ anh. Hành động này tôi không bao giờ nghĩ anh, một người trưởng phòng bao dung vui tính mình thầm yêu sẽ làm. Tôi nghĩ chắc anh sẽ bớt giận, chấp nhận đứa bé nếu biết là con trai vì anh là con trưởng, không thì ít ra anh cũng nên bao dung vì thai đã lớn. Tôi đã nhầm, khi biết đứa bé là con trai anh cũng không nguôi giận, nói con anh chỉ có hai, đó là hai bé gái kia mà thôi. Anh mãi mãi không chấp nhận con trai tôi.
Tôi cầu xin anh ít nhất cũng cho con cái họ, mong anh bên cạnh khi tôi sinh vì con cũng mang dòng máu của anh mà không được. Anh lạnh lùng nói tôi làm thì tự chịu, giằng co mãi anh tức giận đẩy tôi, đến khi không bám lấy anh thì anh lạnh lùng bước ra. Tôi ở lại chỉ biết khóc, rồi thấy bụng đau như cắt, cố gọi xe cứu thương, tới đó họ nói tôi bị sảy thai. Không thể tin được, tôi đâu có dấu hiệu bị sảy, một giọt máu cũng không rơi. Tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc không trả lời, nhắn tin cũng không hồi đáp.
Tôi không ngờ người trưởng phòng bao dung, thương người, không bao giờ động chân tay mà đồng nghiệp thường khen ngợi chỉ là vỏ bọc. Anh thật nhẫn tâm khi biết chuyện tôi mất con cũng không thèm hỏi thăm, xin lỗi lấy một lời. Anh thật độc ác, biết trước con người thật anh như vậy tôi đã không thèm thương. Giờ tôi phải làm sao đây